Tạ Chiêu giơ chỗ  đứt lên xem,  ánh nắng  kỹ một chút, cắt một miếng da nhỏ hơ nóng, nghiêm túc tu sửa.
Ánh nắng và bóng cây chiếu xuống  Tạ Chiêu, một bên mặt sắc nét của  lúc  việc  nghiêm túc, chắm chú, tỏa  sức hấp dẫn khó tả.
Trình Dao Dao chống cằm  , cảm thấy tức giận biến mất từng chút từng chút, chủ động  chuyện với : “Anh  sửa giày nha?”
“Ừm.” Tạ Chiêu so với miếng da với dây giày,  dùng cái giũa sửa chỗ  đứt.
“Sao  cái gì cũng   .” Trình Dao Dao đung đưa bàn chân trần, tiếng  ngọt ngào,  mềm mại, giống như kem ly hòa tan.
Tay Tạ Chiêu lệch một chút, cái giũa trực tiếp cắt  tay, m.á.u tươi chảy xuống, mùi m.á.u nồng đậm bay  khắp căn phòng. Vừa lúc cắt  vết thương  , Tạ Chiêu nhíu mày, còn  phản ứng, Trình Dao Dao “Ô” lên, hoảng sợ  tay .
“Không .” Tạ Chiêu vội vàng : “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, em xem.”
Trình Dao Dao giống như gặp quỷ co   giường, một tay che mũi : “Anh… Anh bỏ !”
Tạ Chiêu vội vàng cho tay   lưng, Trình Dao Dao vẫn kêu: “Không  ô… Anh   rửa tay ! Anh cách xa em một chút!”
Từ khóe mắt đến gò má Trình Dao Dao đều đỏ ửng, ánh mắt rối loạn, trong veo  chảy nước, bộ dáng  dọa sợ. Tạ Chiêu vội vàng bỏ giũa và giày , : “Em đừng sợ, … Anh  rửa tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-258.html.]
Tạ Chiêu   nhanh chân đến vòi nước cuối hành lang, mùi m.á.u hấp dẫn c.h.ế.t  cuối cùng cũng tiêu tan, Trình Dao Dao bỏ tay xuống, tim đập loạn  ngừng, suýt nữa… suýt nữa cô nhào tới …  mùi hương nồng đậm vẫn tồn tại, hấp dẫn  Trình Dao Dao bò xuống giường, bước về phía cửa.
bên  cái giũa, một giọt m.á.u tươi  ngưng kết. Trình Dao Dao đưa tay quết giọt m.á.u tươi, đầu ngón tay của cô trắng nõn so với giọt m.á.u đỏ tươi,  thấy giật .
Hôm nay rõ ràng  hút no đủ dương khí… Trình Dao Dao  chằm chằm vết m.á.u  đầu ngón tay, nhíu lông mày, ma xui quỷ khiến cho  miệng.
Một ánh mắt mãnh liệt  chằm chằm mặt cô, Trình Dao Dao nhấc mắt, Tạ Chiêu  cách cô  xa,   ngược ánh sáng, vẻ mặt  rõ.
Trái tim Trình Dao Dao bỗng nhiên xiết chặt, cuống quít buông tay , lắp ba lắp bắp : “Anh… Anh rửa xong ?”
“Ừm.” Bước chân Tạ Chiêu chần chờ, : “Máu  chảy nữa,   thể tới ?”
Trình Dao Dao hít hà, mùi m.á.u nồng đậm trong  khí  tiêu tán dần : “Được a.”
Trình Dao Dao   chạy về bên giường  xuống, trong lòng chột ,     Tạ Chiêu  thấy bao nhiêu. Cô  bàn chân còn để trần của , hơn nửa ngày  dám lên tiếng.
Một lát , Tạ Chiêu buông công cụ, đưa giày cho cô: “Sửa xong .”
Trình Dao Dao  chiếc giày  tay , dây giày màu trắng   dính ,  một vết rách, xích  gần  kỹ mới  thể thấy vết nối: “Thật sự sửa xong ,  thật lợi hại!”