Trình Dao Dao thấy, khuôn mặt nhỏ càng đỏ bừng, một giây nhào lên cắn .
Tạ Chiêu vội vàng vuốt lông: “Anh việc. Tiền là tiền bán đồ dùng bằng tre , mấy ngày nay bà nội sinh bệnh, tiền dư một ít.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Vết thương vai là do vác hàng lưu .”
“Ừm.” Tạ Chiêu vội vàng thừa nhận, với Trình Dao Dao: “Lần bà nội dặn dò, vác hàng nữa. Mấy ngày nay đều chăm chú học lái xe, sẽ phân tâm.”
Lúc Trình Dao Dao mới hài lòng, cô tiền trong tay, nghĩ nghĩ đưa cho Tạ Chiêu: “Hay là giữ , ở bên ngoài cần dùng tiền, đàn ông tiền .”
Tạ Chiêu đè tay cô , bàn tay lớn bao nắm lấy bàn tay mềm mại trơn nhẵn của cô: “Về kiếm nhiều tiền hơn, đều cho em.”
“Anh lời giữ lời nha!” Mắt Trình Dao Dao xoay chuyển, cuối cùng nở nụ .
Trong sách về Tạ Chiêu trở thành đại lão, “phú khả địch quốc”, tiền của Tạ Chiêu đều cho quản, cần gì kiếm tiền.
(Phú khả địch quốc: Sự giàu thể cạnh tranh với đất nước, một thành ngữ của Trung Quốc, bính âm là fù kě dí guó, nghĩa là sự giàu thuộc sở hữu tư nhân thể cạnh tranh với sự giàu của đất nước, nó mô tả là cực kỳ giàu . )
Tạ Chiêu đưa Trình Dao Dao đến góc đường, phía xa là cung tiêu xã. Tạ Chiêu dừng bước, phía quá nhiều , để họ thấy theo lưng Trình Dao Dao .
Trình Dao Dao để tay trán, ánh nắng chiếu xuống mặt, chiếu lên làn da trắng mịn: “Em đây.”
“Trở về gửi lời hỏi thăm bà nội và Tiểu Phi giúp , bảo bà nội và Tiểu Phi đừng lo lắng cho .” Tạ Chiêu đôi mắt chứa nước của cô, môi đỏ như hoa hồng, dặn dò: “Em chú ý an , tự ngoài.”
“Anh dặn dò nhiều lắm .” Trình Dao Dao : “Em nhớ .”
Tạ Chiêu : “…Có ai báo danh cùng em ?”
Trình Dao Dao sớm ném chuyện báo danh đầu, đồng hồ thúc giục : “Em và mấy Hàn Nhân cùng , nhanh về , chậm trễ lâu vì em !”
Cô vẫy tay với Tạ Chiêu, bước chân nhẹ nhàng chạy về phía cung tiêu xã.
Đáy mắt Tạ Chiêu mất mác, ở góc đường bóng lưng của Trình Dao Dao, đến khi trông thấy cô và Hàn Nhân, Trương Hiểu Phong cùng , lúc mới rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-260.html.]
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong phê bình Trình Dao Dao một trận: “Cô ngoài một lát, bây giờ mấy giờ ? Chúng còn tưởng cô gặp lưu manh đó!”
Trình Dao Dao lành : “Không . Giày hỏng, sửa.”
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong vội cúi đầu giày chân cô. Đôi giày của Trình Dao Dao là bố cô mang về từ Quảng Châu, hàng ngoại quốc, nhóm nữ thanh niên trí thức trông mà thèm chết.
“Sửa chỗ nào ? Nhìn , thợ sửa tay nghề thật.”
Trình Dao Dao đắc ý nâng cằm nhỏ: “Đó là đương nhiên.”
Trương Hiểu Phong : “Bên trong giỏ của gì ? Một giỏ lớn như , và Hàn Nhân thể , chỉ trông giỏ của cô.”
“Suýt nữa quên mất!” Trình Dao Dao lấy một bao xác xe lớn bên trong giỏ , cầm tới quầy chuyên thu mua hoa quả khô, dược liệu: “Xin chào, bên bác thu mua xác ve ?”
Người thu dược liệu là một bác gái, kỳ quái đánh giá Trình Dao Dao: “Cô bán xác ve?”
Hết cách, Trình Dao Dao xinh như , ăn mặc đồ đắt tiền, thể liên hệ với việc bán xác ve .
Mặt Trình Dao Dao đổi : “Trẻ con trong thôn nhờ bán hộ.”
“Trách .” Bác gái lộ vẻ mặt quả nhiên như , lấy túi xác ve để lên cân.
Nhìn một bao xác ve lớn thực cân nặng chỉ 3 cân 7 lạng, trong đó còn một xác ve vỡ, tính 3 cân 5 lạng tính tiền.
Giá thống nhất thu mua xác xe ở cung tiêu xã là 2 đồng một cân bác gái đưa 6 đồng 5 mao tiền cho Trình Dao Dao.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thổn thức thôi: “Hóa xác ve cũng thể bán lấy tiền, hơn công điểm chúng cực khổ kiếm nhiều. Chúng gì, nhặt xác ve bán là !”
Bọn nhỏ leo trèo mấy ngày ánh mặt trời thể kiếm 6 đồng 5 mao tiền. Công điểm cao nhất của sức lực giỏi nhất thôn Điềm Thủy cũng chỉ 8 mao mà thôi. Mà Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong là thanh niên trí thức từ thành phố tới, là con gái tay trói gà chặt, một ngày chỉ kiếm 3 mao tiền công điểm.
Hàn Nhân chỉ vài câu bực tức mà thôi, xác ve ai cũng tìm . Mỗi ngày cô vất vả tan về nhà, còn giúp ở nhà chút việc vặt, mệt mỏi xuống là ngủ, còn sức lực mà tìm những thứ kiếm tiền.