Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bà Tạ lắc đầu. Trình Dao Dao thật sự là một đứa trẻ, con đường  của Chiêu ca nhi, sợ là khó .
Khác với bà Tạ, Tiểu Phi cao hứng bừng bừng. Mấy ngày nay mất ăn mất ngủ, mỗi ngày ăn qua loa mấy miếng cơm, lập tức chui  phòng nghiên cứu quần áo mới.
Trình Dao Dao cũng  Tạ Phi quấn lấy. Trình Dao Dao nghiên cứu sâu nhất về thời trang, đời  mặc   bao nhiêu loại hàng hiệu, đời  quần áo   ít, cô  thể đưa  ý kiến và đề xuất các loại kiểu dáng quần áo và chi tiết nhỏ.
Tạ Phi cũng xứng đáng với thiên phú của , Trình Dao Dao  miêu tả một chút, cô  thể   y đúc, còn  thể  đơn giản hóa, sửa cũ thành mới,   kiểu dáng thích hợp nhất.
Một khối vải màu hồng phấn hoa trắng  cô cắt may, dần dần biến thành một cái áo đơn giản xinh , kiểu dáng tương đối rộng,  bóp eo.
Đây là ý kiến của bà Tạ, bà Tạ giải thích: “Cháu còn nhỏ, quần áo nới lỏng chút,  thể mặc hơn hai năm.”
Trình Dao Dao ăn cà chua ở một bên, nhẹ nhàng : “Sợ cái gì, qua hai năm nữa vóc dáng Tạ Phi lớn hơn,  thể mặc quần áo của cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-268.html.]
Bà Tạ  cô, lúc  Trình Dao Dao mới nhớ tới, bà Tạ và Tạ Chiêu  từng để Tạ Phi  ngoài, càng đừng  để cô  đầu ngọn gió, mặc quần áo lộ  vóc dáng.
Hết cách, Tạ gia  chụp mũ địa chủ, sự xinh  của Tạ Phi là nguồn gốc gây tai họa cho em .
Trình Dao Dao đành  bẹp miệng,  lên tiếng. Bà Tạ  với cô: “Chờ Tạ Phi  xong quần áo cho cháu, cũng  cho phép cháu mặc mấy bộ quần áo Tây Phương  ngoài. Quần áo  như   mặc   việc, thật sự   cách sống.”
“Ngày mai Chiêu ca nhi trở về, đêm nay các cháu ngủ sớm , sáng mai ngủ dậy giúp bà nhào bột mì  vỏ sủi cảo.” Bà Tạ càng ngày càng  chuyện  khách khí với Trình Dao Dao, giọng  mang theo chút  mật bản    thừa nhận.
“Vâng ạ.” Vẻ mặt Trình Dao Dao đau khổ, cùng Tạ Phi vụиɠ ŧяộʍ  , le lưỡi.
Sáng sớm, trong sân Tạ gia còn bao phủ sương trắng nhàn nhạt, trong  khí chứa đầy  nước và mùi hoa cỏ thơm ngát. Trình Dao Dao vén tóc, ngậm bàn chải đánh răng  trong sân đánh răng, ý thức mơ hồ,  gương mặt trắng nõn còn in rõ vết chiếu.
Tạ Phi  trong sân giặt quần áo, bà Tạ bận rộn trong phòng bếp,  qua cửa sổ: “Dao Dao,  nhặt trứng gà ,  gà mái  mổ!”
“Ai!” Trình Dao Dao giật  tỉnh ngủ, súc miệng ùng ục, xong lau mặt.