“Vẻ mặt  của  chính là  tin em nha.” Trình Dao Dao chép miệng,  Tạ Tam sẽ  tin , đành  vụиɠ ŧяộʍ đưa tay ngoắc ngoắc ngón tay Tạ Tam  nhỏ: “Vậy   chúng  đưa Tiểu Phi  ngoài chơi nhiều hơn.”
Tạ Tam  sững sờ, dường như  động tác to gan của Trình Dao Dao  kinh ngạc.
Trình Dao Dao    , nốt ruồi  đáy mắt xinh , giống như khıêυ khí©h: “Đồ nhát gan.”
Mặt Tạ Tam trầm xuống,  đằng  một chút. Tạ Phi  một con bướm màu xanh hấp dẫn,  xổm ở cạnh bụi hoa  mắt  chớp.
Trình Dao Dao   hái một bông hoa dại,  lưng  một cỗ lực kéo , ôm cô  trong ngực, ngăn tiếng thét của cô  miệng.
Tạ Phi thật vất vả bắt  con bướm, hai tay khép  giữ con bướm  ngừng bay nhảy,  đầu ngạc nhiên : “Anh chị mau !”
“Nha…” Ánh mắt Trình Dao Dao rối loạn, mu bàn tay che miệng,   tự nhiên gật gật đầu.
Tạ Tam thản nhiên như   việc gì đeo giỏ  đằng .
Tạ Phi  hiểu gì, bọn họ   con bướm của  nha… Tạ Phi mở hai tay, con bướm màu xanh sống sót  tai nạn bay  trong bụi hoa.
Ba   tới rừng cây nhỏ. Rừng cây    ít  đến, băng dính   quấn quanh  cây  chút tổn hại,  băng dán lít nha lít nhít xác xe. Nếu   chứng sợ hãi  thấy thế nào cũng  dọa ngất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-287.html.]
Ba  Trình Dao Dao  cô cùng vui sướиɠ, Trình Dao Dao bỏ giỏ nhỏ xuống, cùng Tạ Phi lấy xác ve  ngừng tay.
Ve sầu chỉ thích leo đến chỗ cao  cây lột xác, dùng băng dán quấn giữa  cây, băng dán bóng loáng, ve sầu  bò lên nổi, đành  dừng   băng dán, mấy ngày liên tiếp  đầy xác ve lít nha lít nhít  cành cây, tính toán giản lược ít nhất  3kg trở lên.
Trình Dao Dao và Tạ Phi nhặt xác ve, Tạ Tam thì   sâu trong rừng nhặt nấm, còn hái  chùm nho dại lớn.
Ba  bận rộn đến lúc mặt trời lặn về phía tây, trong rừng   lờ mờ mới lưu luyến  rời dừng tay.
Tạ Tam dời băng dán sang vị trí khác,  đào một túi ve sầu. Cuối cùng lấy  nhiều rau dại và cỏ dại đắp lên cái giỏ, ba  xuống núi về nhà.
Bận rộn hai ba tiếng, Trình Dao Dao mệt mỏi cả  đổ mồ hôi, lượng  việc lớn hơn công việc cô  cả tuần cộng  lúc .
Trình Dao Dao kéo lấy cái chân bủn rủn, bước chân  tự giác chậm . Tạ Tam cầm  thứ,  phía  Trình Dao Dao, thấy thế thấp giọng hỏi: “Mệt ?”
“Vâng, mệt mỏi quá!” Trình Dao Dao dùng sức gật đầu, ủy khuất  Tạ Tam, dáng vẻ   ôm.
Tạ Tam   nỡ để cô mệt mỏi, nhưng đến giờ tan ,  đường bất cứ lúc nào cũng    qua, chỉ  thể dỗ cô: “Rất nhanh về đến nhà, nhịn một chút.”
“Thật sự mỏi quá, tay em đau, chân cũng đau.” Lên núi dễ xuống núi khó. Hơn nữa   Trình Dao Dao chuyên tâm hái xác ve,  lười biếng một chút nào, bây giờ mới phát giác cả  đau nhức.
Cô khó chịu liền   nũng, lẩm bẩm  xong.