Tạ Tam thấy cô mệt thành dạng , đành  đè thấp tiếng : “Em ngoan ngoãn về nhà,   đồ  cho em.”
“Đồ gì ?” Trình Dao Dao lập tức hứng thú: “Lại là sách ?”
“Em nhất định thích.” Tạ Tam : “Đến nhà sẽ  cho em .”
Trình Dao Dao nửa tin nửa ngờ, đôi mắt hoa đào liếc xéo : “Anh  gạt em chứ?”
Tạ Tam nghiêm chỉnh: “Anh  bao giờ em ?”
“Vậy  .” Trình Dao Dao thực sự giữ vững tinh thần, lôi kéo Tạ Phi : “Chúng  mau về nhà thôi.”
Lòng hiếu kỳ điểu khiển, Trình Dao Dao   nũng, lôi kéo Tạ Phi chạy một  về nhà, Tạ Tam còn chậm rãi  ở phía .
Bà Tạ ở trong sân rửa rau, thấy Trình Dao Dao lôi kéo Tạ Phi chạy , gương mặt hai  hiện lên màu đỏ khỏe mạnh,  trán cũng chảy mồ hôi,  mắng: “Một chút dáng vẻ con gái cũng  , điên điên khùng khùng.”
“Bà nội!” Tạ Phi ôm cánh tay bà bội, líu ríu : “Vừa  cháu bắt  một con bướm màu xanh! Chúng cháu còn nhặt   nhiều xác ve, còn  nấm!”
Bà Tạ vỗ nhẹ mu bàn tay Tạ Phi,  bao nhiêu năm, bà  từng thấy cháu gái vui vẻ như . Tạ Phi luôn mỏng manh yếu ớt,   lời  nhu thuận, bà Tạ và Tạ Tam lo lắng cô ở bên ngoài chịu ủy khuất,  cho cô   ngoài, Tạ Phi cũng  .
Hóa  nó cũng là một cô gái nhỏ giống cô gái cùng tuổi thích  thích nghịch, cũng   bên ngoài  trời  đất.
Trình Dao Dao về nhà lập tức  giếng múc nước rửa tay rửa mặt, bên trong miệng la hét: “Trong rừng cây  muỗi, cắn cháu mấy cái!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-288.html.]
“Cho cháu nghịch ngợm!” Bà Tạ : “Trong phòng bà  dầu cù là, tý nữa lấy bôi lên.”
Đang , Tạ Tam trở về. Trình Dao Dao và Tạ Phi  để ý tới cái khác, chạy tới kiểm kê chiến lợi phẩm của .
Xác ve thế mà nhặt  tròn ba cân rưỡi, nấm  25 -30kg, đều là nấm bụng dê và nấm gà tung. Ngoài  còn  mấy cân nho dại.
Tạ Tam lấy mấy thùng nước, cho nấm  trong chậu gỗ, cả nhà đồng lòng, cùng  rửa sạch chỗ nấm . Phần lớn phơi trong sân, một chút  hư hại và loại nấm khác nấu chung thành một nồi canh nấm tạp.
Cơm tối chưng một nồi bánh màn thầu bằng bột mì trắng trộn lẫn bột ngô, một đĩa dưa chuột ướp ngày hôm qua và một nồi canh nấm tạp.
Canh nấm tươi mới, ngoại trừ muối cũng  cần cho thêm gia vị gì   thể tươi ngon   rơi cả lông mày. Dưa chuột ướp  chua  giòn, nhai kẽo kẹt, màn thầu  tăng thêm khẩu vị.
Người một nhà ăn vô cùng vui vẻ,  lẽ lượng vận động quá lớn, hôm nay Trình Dao Dao cũng ăn hơn nửa cái bánh màn thầu, bà Tạ hiếm khi khen cô: “Nên ăn nhiều chút, bình thường ăn ít như bồ câu, trách   luôn luôn ngủ  đủ.”
“…” Trình Dao Dao phồng má   giải thích một câu, giấc ngủ của cháu  bình thường, là   dậy quá sớm.
Tạ Tam múc một bát canh để  mặt cô, giọng ấm áp : “Trời nóng nực, khó tránh khỏi mệt rã rời.”
Tạ Phi cũng gật đầu liên tục: “, buổi sáng  trong thành phố đều dậy muộn, chị ngủ thêm một lát cũng  .”
Trình Dao Dao hài lòng, bê bát công nóng  , uống ừng ực.
Bà Tạ nhịn , nghiêm mặt cách  trống chỉ hai  em Tạ gia: “Các cháu cứ nuông chiều nó , bà mặc kệ!”