Tô giới Thượng Hải cũ, một căn nhà dành cho nhân viên viện nghiên cứu khoa học  lặng im ở sâu trong ngõ hẻm an tĩnh.
Trình Chinh  tới cửa, lấy mắt kính xuống lau mồ hôi. Vào thời điểm nóng nhất trong ngày, nếu   quên một văn kiện ở nhà, ông cũng sẽ    còn  .
Một căn nhà nhỏ trong niên đại ,  3 phòng ngủ và một phòng khách vô cùng rộng rãi, trang trí đơn giản nhưng  tầm thường,  giá sách để  nhiều sách. Thời tiết nóng  quạt điện xua tan,  lòng  thoải mái. Chỉ tiếc  bộ vật dụng trong nhà đều  phủ lên lớp vải hoa lớn, chén sứ cổ đổi thành ly thủy tinh in hoa, giấy vụn và đống đồ lộn xộn vứt đầy  bàn ,  tàn  hợp.
Trên sàn nhà đầy dấu chân bụi đất xám xịt, mùi đồ ăn bay tới, chỉ thấy bát đũa  bàn ăn cơm bừa bộn,  mặt bàn đầy nước canh và xương cá. Đó là cá biển đơn vị ông phát, Ngụy Thục Quyên luôn  nỡ lấy  ăn, hôm nay  ăn sạch.
 
Tiếng  chuyện từ phòng ngủ cuối truyền đến: “Quần áo của con nhóc  quá nhiều! Nhìn cái  xem, cho Linh Linh của  mặc  vặn!”
“Cái , cái áo khoác lông cừu  là hàng Liên Xô, vẫn mới!”
Đó là phòng ngủ của Dao Dao! Trình Chinh tức giận bừng bừng, nhanh chân  đến phòng ngủ của con gái.
Phòng ngủ của Trình Dao Dao ở hướng nam, là căn phòng  nhất trong nhà. Rèm cửa sổ màu xanh da trời, mặt tường trắng như tuyết, giường lớn khắc hoa,  bàn còn bày các đồ vật nhỏ tinh xảo và sách, tất cả đều giữ nguyên dạng.
Bây giờ, ngăn kéo tủ quần áo mở rộng, Ngụy Thục Quyên và chị dâu nhà  đẻ Ngụy Thục Quyên đang lục tung,  giường đầy quấn áo thu đông của Trình Dao Dao, cháu trai nhà  đẻ Ngụy Thục Quyên – Ngụy Thao tùy tiện   giường, lắc đôi chân dính đầy bụi bẩn, tùy ý lật tung quần áo.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-300-cau-tom-hum.html.]
Trong tay của  rõ ràng là váy ngủ của Trình Dao Dao.
Một luồng khí nóng bên  Trình Chinh, suýt nữa   vững: “Các  đang  gì!”
Ngụy Thục Quyên giật , vẻ mặt chột  lóe lên,  : “Không     ,  về sớm ? Trong nhà hái  mấy quả dưa, nhà  em đưa tới. Thao Thao nhớ chúng , cũng tới chơi.”
Ngụy Thao  đôi mắt híp giống  , quai hàm lớn, vô cùng  thiện gọi: “Chú!”
Tiền Phượng cũng : “Này, cháu trai chú suốt ngày nhớ cô chú, con trai của chị giống như cho  các em .”
Trình Chinh   con trai, hai đứa con gái như tát nước  ngoài, gia sản sớm muộn vẫn thuộc về Ngụy Thao, đây là  Ngụy gia  chung nhận thức. Trình Chinh cũng thật sự thích đứa cháu , Ngụy Thục Quyên và  Ngụy gia thường thường  bên cạnh cổ vũ.
 
 hôm nay Trình Chinh chỉ lạnh lùng,  chằm chằm Ngụy Thao: “Cháu cầm cái gì trong tay!
Ngụy Thao cúi đầu , tranh thủ thời gian ném cái váy ngủ  : “Quần áo của chị họ thật nhiều, cháu…cháu chỉ tùy tiện  xem.”
“, chị thấy quần áo của Dao Dao  như , quá hiếm lạ.” Tiền Phượng  hì hì : “Không  Linh Linh lớn  , sắp đến lúc gặp mặt nhà chồng tương lai , ngày ngày mặc quần áo cũ của chúng  cũng  . Quần áo cũ   của Dao Dao chúng  cũng  chê, liền…”