Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trình Chinh trực tiếp cắt lời cô: “Chị dâu,  hết mời chị  phòng khác  một lát, em  lời   với Thục Quyên.”
Trình Chinh   như , Tiền Phượng đành  ngượng ngùng  từ từ  ngoài. Trình Chinh đề cao giọng : “Đồ của Dao Dao để .”
Gương mặt Tiền Phượng giật giật, oán hận bỏ đống quần áo xuống, cùng con trai   phòng khách.
Cửa đóng , Ngụy Thục quyên đặt m.ô.n.g   mép giường, nước mắt nước mũi  lóc kể lể: “Người nhà  đẻ em đến lấy mấy cái quần áo cũ,  liền bày sắc mặt cho em . Bọn họ trở về  em như nào a…”
“Lòng  nhà  đẻ bà quá   đủ!” Trình Chinh tức giận tay phát run: “Bà đưa áo khoác giày da của  cho nhà  đẻ coi như xong.  đây là đồ của Dao Dao! Cháu bà lớn như  ,  lục lọi áo ngủ của chị họ! Có liêm sỉ ,   hổ  hả!”
“Anh  cái gì! Người nhà  đẻ em  gì    hổ ?!” Ngụy Thục Quyên nhảy dựng lên, sử dụng thủ đoạn  lóc om sòm của nông thôn: “Con gái của  là ! Nó nhiều quần áo  như  để lâu nấm mốc, em cầm mấy cái cho nhà  đẻ của em thì ! Nhà  em đưa trứng gà rau xanh tới   ăn?”
Trình Chinh  thấy bộ dáng  của bà, càng phản cảm: “Lần  Dao Dao  thư tới,  trong nhà gửi ít quần áo cho con, quần áo giày dép mùa hè của con nhiều như  thế mà mất hết  còn một cái nào! Những thứ     nhà  đẻ bà mang ? Bọn họ còn   đủ, còn tới tìm tiếp!”
“Mình  ngay là con nhóc c.h.ế.t tiệt  mà! Nó xuống nông thôn , còn   thư châm ngòi!” Ngụy Thục Quyên chột  chớp mắt, nhảy lên cao giọng trách móc: “Nó… Dù  nó cũng  mặc nữa! Cho nhà  đẻ em thì ?! Đừng cho rằng em    vụиɠ ŧяộʍ gửi cho nó bao nhiêu tiền, bao nhiêu đồ ! Nặc Nặc của em còn  bằng một nửa của nó!”
Trình Chinh  hổ là   nghiên cứu khoa học, lập tức bắt lấy trọng điểm: “Nặc Nặc  cho bà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-301.html.]
“…” Ngụy Thục Quyên nhất thời  lỡ miệng, mắt xoay chuyển vài vòng, ngao một tiếng  lớn.
Tiền Phượng vẫn luôn  ngoài cửa  lén lập tức xông ,  bộ khuyên giải vài câu: “Em rể, chị   mấy lời công đạo. Cô em chồng của chị gả  nhà em,  trâu  ngựa,  Ngụy gia chúng  đối với em như thế nào trong lòng em  rõ? Mấy cái quần áo cũ, Dao Dao  mặc nữa, chất đống cũng mốc, nếu em  lỡ cho, chúng  cũng  dám lấy!”
Tiền Phượng  với Ngụy Thục Quyên: “Em gái, em đừng . Người Ngụy gia chúng  tuy nghèo, nhưng  thiếu một miếng cơm  của em! Người  thực sự  chứa nổi em, em liền về nhà với chúng !”
Ngụy Thục Quyên thấy  nhà  để  chỗ dựa cho , nhất thời cảm động  lớn, càng  chút kiêng kỵ ngang ngược, thu dọn đồ  .
Trình Chinh im lặng  trò   mắt. Người phụ nữ thấp bé khô gầy đầu bù tóc rối, náo loạn trong phòng con gái lớn, trong đầu ông  lúc nào tỉnh táo như bây giờ.
“Bà   ,  cũng  giữ .” Trình Chinh vươn tay: “Đưa chìa khóa phòng Dao Dao , bà  về thì cứ về .”
Ngụy Thục Quyên như   ấn chốt tạm dừng: “Anh… Anh  gì?”