Trong sân đầy mùi gỗ mộc. Bồn tắm   hình dáng ban đầu, Tạ Tam đang mài mép thùng gỗ,  áo choàng ngắn thấm mồ hôi,    bao lâu .
Trình Dao Dao  chằm chằm chum nước bên cạnh  một lúc lâu, mới  qua múc nước,  đó múc nước thật nhanh  chạy .
Tạ Tam: “…”
Mặt Tạ Tam lạnh lùng vứt công cụ xuống,  đến cạnh giếng múc nước rửa mặt.
Hai  một trái một ,  cách ở giữa  thể đặt một cái sân nhỏ. Bà Tạ bê thức ăn lên bàn, trong lòng cũng   nên buồn  nên thở phào.
Cơm trưa do bà Tạ , cà muối, thịt khô xào ớt, canh măng khô, trứng rán mộc nhĩ, bên trong bát cơm trắng của Tạ Tam còn  một quả trứng gà. Bây giờ là thời điểm ngày mùa,  thể tiết kiệm lương thực tinh.
Tạ Tam đang ăn cơm,  mặt     gì. Trình Dao Dao vụиɠ ŧяộʍ  , cả  giống như   đống lửa. Tạ Tam rốt cuộc  nhớ chuyện đêm qua ?”
Bà Tạ lo lắng gặp thịt  bát Tạ Tam: “Chiêu ca nhi,   , khẩu vị  ?”
Tạ Tam : “Hơi nhức đầu ạ.”
“Rượu cao lương nặng mùi, khó tránh khỏi.” Bà Tạ oán trách : “Lần  đừng uống rượu nữa. Bây giờ cháu lái máy kéo, uống rượu hỏng việc. Cháu  cháu xem, tối hôm qua uống say, cũng  xách nước tắm cho Dao Dao, sáng nay trong nồi vẫn đầy nước.”
Trình Dao Dao đang ăn cơm  sặc, ho khụ khụ sắc mặt đỏ bừng.
“Cháu  cháu xem, đứa nhỏ     cẩn thận như …” Bà Tạ và Tạ Phi vội vàng vuốt lưng cho Trình Dao Dao thuận khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-319.html.]
Tạ Tam rót nước đưa cho cô, Trình Dao Dao   một cái, giống như  bỏng dời mắt , uống mấy ngụm nước mới chậm rãi bình phục.
Ánh mắt Tạ Tam sa sầm, ăn mấy ngụm cơm liền  dậy : “Cháu   việc.”
Bà Tạ lo lắng : “Đầu cháu còn đau ? Nếu  thì xin nghỉ nửa buổi, đừng  nữa?”
“Không .” Tạ Tam đội nón tre lên, : “Đi đây ạ.”
Nhóm dưa hấu cuối cùng chở   hôm đó, sắc trời chợt  đổi, mưa rơi tầm tã. Các thôn dân của thôn Điềm Thủy vô cùng may mắn, hái dưa  mưa   là chuyện .
Mưa rơi dữ dội, buổi chiều trời tối sầm, gió lớn thổi cửa cổ loảng xoảng rung động, nước mưa xen lẫn lá cây bay  phòng. Trình Dao Dao và Tạ Phi vội vàng thu rau khô mang  trong bếp, đậy vải bạt lên l*иg gà và đống củi, nước mưa xối  ướt sũng.
Trình Dao Dao  ở bậc thang  cửa phòng, vươn tay , nước mưa rơi xuống lòng bàn tay đau nhức: “Mưa lớn quá! Lạnh hơn !”
“Dao Dao, đừng  ở bên ngoài, sét đánh  trời đó.” Bà Tạ đốt đèn dầu,  bầu trời lo lắng: “Không  mưa bao lâu mới ngừng, lúc  Chiêu ca nhi sớm về  ?”
Tạ Phi tính toán thời gian một chút, trấn an bà nội: “Sáng nay  trai  huyện, lúc  đoán chừng đang ở trong huyện tránh mưa, nhất định   chuyên gì.”
Tuy  như thế, nhưng  mưa to đầy trời, ba  phụ nữ đều thấp tha thấp thỏm lo sợ.
Sấm sét  bầu trời vang dội, tia sáng trong phòng chính lờ mờ, đèn dầu  gió thổi lúc sáng lúc tối. Bà Tạ bện giày cỏ, bà  bện giày cỏ mấy chục năm , nhắm mắt bàn tay vẫn  thể thuần thục xuyên thẳng qua rơm rạ, nửa tiếng đầu còn  thể bện xong một đôi giày cỏ rắn chắc. Giày quân đội kín , mùa hè  trong thôn vẫn thích  giày cỏ nhà  bện,  thông khí  tiết kiệm tiền.