Trình Dao Dao dùng sức kéo  tới phòng chính: “Anh   với !”
 
Lâm Gia Tuấn phát hiện Trình Dao Dao  yếu ớt nhưng sức lực lớn dọa . Trong phòng chính đen như mực, Trình Dao Dao thắp đèn dầu  nữa, khuôn mặt xinh  lộ  vẻ tái nhợt  ánh đèn.
Cô  Lâm Gia Tuấn : “Cuối cùng xảy  chuyện gì? Tạ Tam ở ? Không  ánh  vận chuyển dưa  huyện ,    núi đá vùi lấp?”
Trình Dao Dao hỏi liên tục, Lâm Gia Tuấn đành  tập trung ý chí, trả lời: “ cũng  rõ. Nghe   đường về gặp  mấy  phụ nữ và trẻ con  lũ vây , Tạ Tam và Lâm Đại Quan cùng  cứu , kết quả lúc Tạ Tam cứu đứa trẻ cuối cùng, núi đá bên  sạt lở, Tạ Tam liền… Cũng    chôn   nước cuốn .”
Lâm Gia Tuấn vụиɠ ŧяộʍ  trong phòng,  nhỏ với Trình Dao Dao: “Tìm cả buổi chiều , cô trấn an bà nội Tạ Tam , sợ là   hy vọng gì.”
“Không thể nào!” Trình Dao Dao quả quyết hét lên: “Anh   thể xảy  chuyện! Anh gạt !”
“Thật.” Lâm Gia Tuấn  phản ứng của Trình Dao Dao  giật , nghiêm túc giải thích: “Người thôn chúng    tìm! Người  cứu  thôn Đập Thượng,  trong thôn họ cũng đến giúp đỡ, nhất định  thể tìm !  lành ít dữ nhiều…”
“Nói bậy,  bậy!” Trình Dao Dao giậm chân, liều mạng  thừa nhận: “Không thể nào! Anh    việc gì!”
Trình Dao Dao tiện tay cầm giày cỏ đánh Lâm Gia Tuấn: “Anh  bậy!”
“Được  ,   bậy,   bậy!” Lâm Gia Tuấn  dọa vội né tránh, : “   với cô nữa,  cũng   tìm !”
Trình Dao Dao lập tức : “ cũng !”
“Cô? Cô    thêm phiền ?” Lâm Gia Tuấn : “Bên ngoài đường núi sụt lở mấy chỗ, cô   gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-321.html.]
Trình Dao Dao : “  tìm  !”
Lâm Gia Tuấn : “Cô đừng náo loạn nữa, những  khác đang giúp đỡ, cô   thể giúp cái gì?!”
“  tin bọn họ.” Giọng  Trình Dao Dao thẳng thắn, quả quyết : “  tự   tìm  !”
Trình Dao Dao  quá thẳng thắn, Lâm Gia Tuấn gãi đầu. Dù  cũng là chó con nhà địa chủ, nhiều năm như   trong thôn đối xử với  như thế nào, Lâm Gia Tuấn cũng hiểu rõ. Chỉ là Trình Dao Dao bất bình cho  như ,    lạ  …
Trong đầu Lâm Gia Tuấn hiện lên  nhiều suy nghĩ lung  lung tung, trong lòng Trình Dao Dao chỉ còn một ý niệm trong đầu, quật cường lặp : “Anh  dẫn   đúng ? Tự  !”
Trong mắt Trình Dao Dao đốt lên hai ánh lửa,  khuôn mặt tái nhợt kiên định. Lâm Gia Tuấn cảm thấy, nếu như   đồng ý, cô  thật sự dám mạo hiểm tự   ngoài  trời mưa to.
Lâm Gia Tuấn cắn răng, cởϊ áσ mưa đưa cho Trình Dao Dao: “Vậy cô    cho   là  dẫn cô tới!”
Trình Dao Dao dùng sức gật đầu.
Tạ Phi chạy : “Chị Dao Dao, chị   ?”
“Chị  tìm  em.” Trình Dao Dao cầm ấm  lên, lén lút cho thêm chút linh tuyền, đưa cho Tạ Phi: “Em cho bà uống nước, bảo bà đừng lo lắng,  em   việc gì.”