“Những thứ …đều là cô hái?” Trương Hiểu Phong ba  cùng  hít một .
Các cô   những cây nấm ,   nó  giá trị. Trình Dao Dao nũng nịu  thể hái  một giỏ nấm, mới thật sự  bọn họ kinh ngạc rớt cằm.
Trình Dao Dao dương dương đắc ý, mở bọc lá cây : “Còn  cái !”
Một con chuột tre to mọng!
Hàn Nhân kích động nhảy dựng lên, hận  thể hung hăng hôn Trình Dao Dao một cái: “Trình Dao Dao, cô  lắm!”
Ngoại trừ Trình Dao Dao, những  khác đều  sợ chuột tre, chuột tre  trong mắt các cô chính là thịt a!
Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong đều khen Trình Dao Dao, Trình Dao Dao chống eo nhỏ, đắc ý mũi vểnh lên trời: “  sớm , các cô  nên coi thường !”
Mấy cô gái hợp lực bê giỏ xuống núi, Trình Dao Dao  công thần, tay  cõng giỏ tre nhỏ thoải mái nhàn nhã  đầu. Thỉnh thoảng hái mấy quả sơn chi vàng, ngắt hai đóa hoa, một hồi  thấy bóng dáng, khi chạy về trong tay  nhiều thêm mấy quả dâu.
Hàn Nhân mang theo cái giỏ lớn, phàn nàn : “Cô   giống em trai 8 tuổi của ,  một chút buông tay. Cô  phụ một tay cũng đừng quấy rối…”
Nhét một quả dâu chua ngọt  miệng Hàn Nhân, Trình Dao Dao mỉm   cô: “Ăn ngon a?”
Hàn Nhân ngậm miệng, đem quả dâu nuốt xuống, vị chua ngọt quanh quẩn đầu lưỡi, cơn tức cũng  phát  .
Thật ngọt.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-33.html.]
Trình Nặc Nặc cùng Thẩm Yến từ  trấn trở ,     dọc theo đường nhỏ về chỗ thanh niên trí thức. Khí trời nóng bức, mặt trời chiếu lên da đầu nóng hổi, làn da đỏ lên. Trình Nặc Nặc ngay cả mũ rơm cũng  mang, khuôn mặt nhỏ  ánh nắng chiếu lên thấm  mồ hôi, vẫn trắng nõn sáng long lanh.
Thẩm Yến  da mặt Trình Nặc Nặc, nhịn   sát  gần lẩm bẩm: “Nặc Nặc, mặt em thật mềm.”
Trình Nặc Nặc run lên, mắt to vụt sáng, giống như thỏ trắng bé nhỏ  kinh sợ, e thẹn : “Anh Thẩm Yến, đang ở bên ngoài đó.”
Bộ dáng thẹn thùng  của cô  thể  cho đàn ông  cảm giác thoải mãn cực lớn. Thẩm Yến cởi mở : “Sợ cái gì, hiện tại   đều , chúng  cũng  cần giấu diếm.”
Trình Nặc Nặc  , trong lòng vui mừng. May mà  đứa ngu xuẩn Trình Dao Dao , nếu  chuyện của cô cùng Thẩm Yến còn   bao lâu mới  thể công khai. Cô cắn cắn môi: “Bác trai bác gái bên …”
Nụ  Thẩm Yến mới nâng lên liền cứng, : “Chuyện  chúng     qua nhiều   ? Cha   còn     thích là em. Huống chi chúng  còn  về thành phố, lúc   với họ cũng phí sức!”
Trình Nặc Nặc vội vàng cúi thấp đầu,  lã chã: “Xin   Thẩm Yến,  đừng tức giận. Em chỉ là… chỉ là quá sợ hãi. Cha    ý chị Dao Dao  con dâu, nhưng em chỗ nào cũng  sánh bằng chị, cha  em cũng  thích em, em vốn dĩ  xứng với …”
Nước mặt rơi xuống khuôn mặt trắng muốt sáng long lanh, lòng Thẩm Yến lập tức mềm nhũn,  để ý  đường  thể    qua, đưa tay ôm lấy cô: “Nặc Nặc, đừng . Không cần để ý đến cha  em, em còn  .”
“Anh Thẩm Yến, em chỉ  . Hiện tại tất cả   đều  về phía chị Dao Dao, đều chán ghét em.” Trình Nặc Nặc nắm chắc vạt áo Thẩm Yến, mềm nhũn lặp : “Em chỉ  .”
Trong lòng Thẩm Yến hiện lên một chút mệt mỏi, ôm chặt cô.
Hai  dính lấy  trong chốc lát, mới trở  nơi ở thanh niên trí thức. Còn  tiến  liền   một loạt tiếng    . Thẩm Yến là  thích náo nhiệt, lập tức tiến lên một bước đẩy cửa , cất giọng  : “Mọi  đang  gì ?”
Chỉ thấy   đều kéo tay áo,  xổm  đất rửa nấm, trong chậu gỗ lớn chất đầy nấm dại  rửa sạch: nấm đầu khỉ, nấm gà, nấm vi khuẩn khô, nấm đỏ, nấm đùi gà, nấm thông,…
Tác giả  lời  :
Anh Tạ Tam: Đừng đυ.ng  !
Dao Dao ( xuống): Ngoài miệng   ,  thể  thành thật nha. Ai, đàn ông.