“Dù … Không cần để ý đến   là .” Trình Dao Dao thật sự hối hận  chết,   vì giúp Trương Hiểu Phong  ngóng tin tức mà  mấy câu với Thẩm yến, kết quả Thẩm Yến nhất định   về thành phố với , quấy rầy Trình Dao Dao  dứt.
Mấy hôm  Trình Dao Dao ở nhà với Tạ Tam còn , chỉ cần  cửa, Thẩm Yến nhất định quấn tới.
Thẩm Yến thấy Trình Dao Dao rõ ràng   tiếng  gọi, cũng  dừng , càng  hiểu, đuổi theo chặn   Trình Dao Dao: “Dao Dao! Anh đang gọi em,  em  để ý đến ?”
Trình Dao Dao khoanh tay, hất cằm lên  : “Anh gọi  thì  nhất định  để ý đến  ? Anh là ai?”
Thẩm Yến : “Dao Dao,  trong nhà phát điện báo cho , em…” Hắn , mắt  Lâm Gia Kỳ  bên cạnh.
Lâm Gia Kỳ sờ mũi,  với Trình Dao Dao: “Muốn  tránh  ?”
Trình Dao Dao lạnh nhạt : “Không cần.”
Trình Dao Dao  Thẩm Yến,  nhịn  : “   với , chúng   liên quan. Nhà  phát điện báo cho  cũng ,  thư cũng ,  cần  với . Không  Trình Nặc Nặc đang chờ  ở đó ? Anh   với cô  .”
“Dao Dao,   em   như !” Thẩm Yến vội vàng : “Anh  em còn đang giận , em yên tâm,  và Trình Nặc Nặc  còn quan hệ gì nữa, chúng …”
Mỗi  đều là bộ dáng , Trình Dao Dao phiền chán   rời .
“Dao Dao,  còn   xong !” Thẩm Yến vội vàng đuổi theo, Lâm Gia Kỳ chặn  .
Thẩm Yến căm tức  Lâm Gia Kỳ: “Dao Dao là thanh mai trúc mã của ,  cần  xem  chuyện bao đồng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-337.html.]
Lâm Gia Kỳ trầm mặt, : “Đừng để   thấy lời   thứ hai, tội lưu manh cũng  nhẹ!”
Lâm Gia Kỳ  từng  lính, đẩy Thẩm Yến một phát, Thẩm Yến suýt nữa ngã lăn  đất, lảo đảo lùi  mấy bước mới  thể  vững,  cam lòng  bóng lưng Trình Dao Dao.
Lâm Gia chở đồ của Trình Dao Dao về đến nhà, bà Tạ và Tạ Phi đang bện rèm. Thấy Trình Dao Dao và Lâm Gia Tuấn cùng trở về, kinh ngạc  dậy chạy  đón.
Bà Tạ vô cùng  ơn Lâm Gia Kỳ, nhiệt tình rót ,  cùng Tạ Phi  xuống bếp cắt dưa, lấy điểm tâm tiếp đãi . Tạ Tam  thấy tiếng  ,  thấy Trình Dao Dao và Lâm Gia Kỳ  cùng , ánh mắt sa sầm.
Không đợi Tạ Tam mở miệng, Trình Dao Dao vui vẻ chạy đến bên cạnh : “Bố em gửi sách đến!”
Gương mặt trắng nõn của cô phơi nắng đỏ ửng, ngửa đầu ngoan ngoãn  , bên trong đôi mắt hoa đào chứa đầy tình cảm  mật mà bản  cũng  phát hiện.
Lửa giận mới nổi lên của Tạ Tam tùy tiện  san bằng, gật đầu với cô, dịu dàng : “Nóng ? Đi uống nước nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Gia Kỳ thu hết tất cả  mắt, bê mấy bao đồ thản nhiên như   chuyện gì  : “Mấy bao   nặng,  để ở ?”
Trình Dao Dao : “Để  phòng em .”