Bây giờ trong nhà  4 con gà mái, trung bình một ngày  thể nhặt  8,9 quả trứng gà, trứng gà trong giỏ của Trình Dao Dao cuối cùng cũng nhiều lên.
Tạ Phi  : “Gà nhà chúng  mỗi ngày đều ăn ve sầu và châu chấu, đương nhiên  thể đẻ nhiều trứng hơn.”
Bà Tạ cũng cao hứng : “Đến mai bà  chợ, mang 100 quả trứng  bán,  thể đổi  ít gạo.”
Trình Dao Dao kỳ quái : “Đi chợ? Bây giờ  thể mở phiên chợ ?”
Bây giờ  thị trường kiểm soát việc đầu cơ trục lợi  nghiêm ngặt, một khi  bắt, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì cải tạo lao động, các thôn nhiều lắm là mang ít trứng gà, lương thực đến chợ đen vụиɠ ŧяộʍ đổi ít tiền, đồ ăn Trình Dao Dao  đều để Hầu Tử bán qua tay. Thời điểm ,  sự tồn tại của phiên chợ?
Tiếp nhận ánh mắt nghi ngờ của Trình Dao Dao, Tạ Tam giải đáp cho cô. Thôn Đập Thượng ở gần sát nơi ở của  dân miền núi,  dân miền núi trao đổi vải vóc, lương thực, thịt khô với những thôn dân xung quanh,  ai dám quản  dân miền múi, bởi  tạo thành một phiên chợ nho nhỏ. Đại đội trưởng thôn Đập Thượng suy nghĩ linh hoạt, mở rơi xay bột  đậu hũ của đại đội , mỗi   chợ  thể kiếm thêm  ít tiền cho đại đội.
Trình Dao Dao  , vội : “Vậy em cũng  !”
“Cháu   cái gì?” Bà Tạ   gạt bỏ: “Cháu và Chiêu ca nhi ở nhà học cho giỏi.”
Trình Dao Dao ủy khuất bẹp miệng,  về phía Tạ Tam. Lúc  Tạ Tam cũng  giúp cô: “Ngoan,    dẫn em .”
Bà Tạ : “Những  dân miền núi   hung dữ, thấy cháu xinh , lúc đó bắt cháu  núi  cô vợ trẻ.”
“Bà đừng dọa .” Trình Dao Dao hầm hừ , cũng  nháo   nữa.
Tập tục của  dân miền núi hung hãn, Trình Dao Dao  dáng dấp của  dễ gây chú ý, vết thương của Tạ Tam còn  khỏi, nếu một  cô  theo bà Tạ,   chừng thật sự gây phiền toái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-339.html.]
Bà Tạ : “Ngoan, đến lúc đó bà mua cho cháu mấy cái bánh ngọt, bánh ngọt của  dân miền núi  ngon.”
Trình Dao Dao “A” một tiếng, thấy ánh mắt tội nghiệp của Tạ Phi, : “Vậy bà mang Tiểu Phi  cùng. Tiểu Phi  từng   chợ?”
Bà Tạ : “Tiểu Phi?”
Tạ Tam cũng : “Bà nội, đưa Tiểu Phi  cùng . Bà  cùng mấy  khác,   việc gì.”
Mắt Tạ Phi sáng lên, vội vàng  bà Tạ. Bà Tạ do dự một lúc, gật đầu đồng ý.
Lần   Tạ Phi vui như điên. Cô từ nhỏ đến lớn còn  từng   khỏi thôn, thế mà bây giờ  thể  chợ! Cả buổi tối cô đều quấn lấy Trình Dao Dao    , nghĩ đến phiên chợ  hình dạng thế nào,  thể mua món gì ăn ngon chơi vui.
Khối vải màu hồng phấn Trình Dao Dao mua cho Tạ Phi   xong, Tạ Phi vẫn  nỡ mặc, buổi tối đặc biệt cầm bản là ủi thẳng, chỉ còn chờ ngày mai mặc  chợ. Trình Dao Dao lấy một tờ tiền : “Ngày mai  chợ cần dùng tiền.”
Tạ Phi vội vàng khoát tay: “Em  tiền.”
Trình Dao Dao kỳ quái : “Em lấy tiền ở  ?”
Tạ Phi sờ tiền trong túi, hé miệng  : “Anh trai cho em 5 đồng, để em thấy thích cái gì thì mua.”