“Biết.” Tạ Phi gật đầu thật mạnh: “Em mới kết hôn.”
Tạ Phi hỏi: “Vậy chị và trai…”
“Đấy… là chị đúng, em học theo.” Trình Dao Dao vội vàng .
Tạ Phi : “Em thích hai ôm .”
Mặt Trình Dao Dao phức tạp : “A?”
Tạ Phi chớp đôi mắt ngây thơ, bình tĩnh : “ Lúc chị và trai ở cùng , … , hơn nữa chị nhất định sẽ kết hôn đúng ạ?”
“ đúng đúng.” Trình Dao Dao còn thể gì, Tạ Phi chính là thích cái ! may mà bây giờ Tạ Phi còn nhỏ, cơ hội thành phố, chắc sẽ gặp tên đàn ông cặn bã .
Gần tối bà Tạ mới về, thấy chuyện vui mừng giãn cả nếp nhăn, luôn miệng : “Đây là chuyện , để bà nấu trứng gà với đường đỏ cho Tạ Phi.”
Trình Dao Dao : “Cháu nấu cho em , đường đỏ Tạ Tam mua về còn hơn nửa túi, đường đỏ còn dư nấu thành đường viên ăn ạ?”
Nhìn bộ dáng phấn chấn của Trình Dao Dao, bà Tạ buồn , : “Được, bây giờ cháu là công lớn nhất, cháu ăn gì bà cho cháu. Cháu chuyện với Tạ Phi , bà cho!”
Bà Tạ lấy nửa bầu bột gạo nếp, nghĩ nghĩ lấy gần nửa bầu nữa, cho nước lặn thành từng viên hình tròn nho nhỏ cho bên trong nước sôi đến khi nó nổi lên thì vớt , ngâm nước lạnh. Cho thêm nước, lá quế, hoa quế, gừng và đường đỏ nồi nấu thành nước canh đậm đặc, cho bánh bột tròn , rắc ít hoa quế khô lên.
Đến tối, trong sân hóng gió, mỗi bê một bát đường viên, bên trong nước canh màu hổ phách nổi bật bánh bột tròn, nhai mềm mềm dai dai, nước canh chua chua ngọt ngọt, còn mùi thơm của hoa quế lòng cảm giác như đang gốc cây hoa quế tháng 10.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-353.html.]
Cuộc sống trôi qua từng ngày, cánh tay Tạ Tam cuối cùng tháo thạch cao. Bác sĩ tháo thạch cao : “Khôi phục , thể trẻ tuổi khỏe thế đấy.”
Trình Dao Dao : “Bác sĩ Tạ, bây giờ chúng cháu thể về ?”
Bác sĩ : “Bác còn kiểm tra xương sườn cho , cháu ngoài .”
Trình Dao Dao với Tạ Tam: “Em quen sinh con ở bệnh viện, em thăm họ một lúc. Anh đừng chảy nước mũi nhé.”
Ánh mắt Tạ Tam đen , ngại bác sĩ ở đây nên gì. Trình Dao Dao vui vẻ chạy .
Đầu năm nay bệnh viện nhỏ, khoa phụ sản ở lầu.
Lúc Trình Dao Dao , Lưu Hiểu Lỵ đang ôm con, thấy Trình Dao Dao tới vui: “Dao Dao, cô tới đây?”
Trình Dao Dao : “ tới thăm cô, con trai con gái?”
Lưu Hiểu Lỵ : “Con trai, biệt danh là Văn Văn, cô đến ôm , cô là nó ơn nhất của nó đó.”
Trình Dao Dao cẩn thận đỡ tã lót , thất vọng. Mặt bé con đỏ ửng, nhiều nếp nhăn, giống con khỉ: “Sao là bé ơn nhất?”
Lưu Hiểu Lỵ : “Nhờ mấy cái rễ sâm cô cho, nếu và con …”