Tường đất mái đỏ, cây liễu xanh biếc rậm rạp. Ngày hè  giờ ngọ, quanh thôn yên tĩnh, nóng nực, ve kêu râm ran, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà kêu vịt kêu.
Người trong thôn đều chạy tới  cổng thôn xem náo nhiệt, chỉ  Trình Dao Dao  Tạ Tam lôi kéo thẳng đường về nhà. Cô hầm hừ phàn nàn: “Phần đặc sắc nhất còn  thấy! Trình Nặc Nặc   thú vị, lời  buồn nôn thế nào cũng   ,   bây giờ Thẩm Yến  phản ứng gì…”
“Em  quan tâm đến phản ứng của Thẩm Yến ?” Tạ Tam vẫn luôn im lặng bỗng nhiên hỏi một câu.
“Gần đây Thẩm Yến   …” Ra đa phát hiện nguy hiểm của Trình Dao Dao kêu lên, khó khăn cắn đầu lưỡi kiên quyết : “Không .”
Mặt Tạ Tam   đổi  , chân dài bước nhanh kéo dài  cách với Trình Dao Dao. Trình Dao Dao ấp úng đuổi theo: “Thật sự  ! Cái tên cặn bã  phiền  chết, em chỉ  xem náo nhiệt thôi, còn  Lâm Nhiên Nhiên, vẫn  thấy thảo luận việc an bài cho em  nữa!”
 
Tạ Tam thấy cô chạy mấy bước thì bắt đầu thở gấp, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng,  thả chậm bước chân : “Đại đội trưởng và bí thư chi bộ sẽ sắp xếp.”
Trình Dao Dao quan sát vẻ mặt của Tạ Tam, thấy  thờ ơ với chuyện của Lâm Nhiên Nhiên, là do Lâm Nhiên Nhiên còn  xuyên qua ?
“Nhìn   gì.” Chóp mũi Trình Dao Dao bỗng nhiên  bóp, cô lập tức lấy  tinh thần che mũi.
Trình Dao Dao trừng mắt  Tạ Tam: “Đáng ghét!”
Tạ Tam : “Thay  khác lo lắng  bằng lo  cho  .”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, ngây thơ : “Có ý gì?”
Trình Dao Dao  nhanh hiểu rõ ý của Tạ Tam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-374-tang-hai.html.]
Từ bữa cơm trưa đến buổi chiều, bà Tạ  dông dài hai tiếng đồng hồ: “Đã    xúc động mà  Chiêu ca nhi vẫn đánh  với  ? Còn Dao Dao nữa, giúp  là việc , nhưng cháu cũng  thể mắc  trong đó. Miệng  trong thôn  đến mức nào cháu cũng , một cô gái  chồng như nháu liên quan đến chuyện  sẽ    nhai  đầu lưỡi bao lâu! Bọn họ sẽ lan truyền thành bộ dáng gì?”
 
Tạ Phi đồng tình  Trình Dao Dao, cũng  dám lên tiếng. Tạ Tam cũng giữ im lặng gọt gỗ ở bên cạnh. Một  Trình Dao Dao ủ rũ  bà Tạ , chân  mỏi nhừ.
Hôm nay Trình Dao Dao chạy đến xem náo nhiệt   một lúc lâu, bây giờ    mặt bà Tạ  dạy bảo, đừng  tủi  bao nhiêu. Cô vụиɠ ŧяộʍ đổi hai bên chân, để trọng tâm chuyển sang cái chân khác.
Cuối cùng Tạ Tam mở miệng: “Bà nội, đến giờ học .”
Bà Tạ coi học tập là chuyện lớn. Lúc  bà Tạ thỏa mãn dừng : “Được ,   sách . Về    xen  mấy chuyện đó!”
Trình Dao Dao  thả , dùng sức gật đầu chạy nhanh như chớp về phòng.
Tạ Tam  chậm hơn bước  phòng, trong tay bê một đĩa dưa hấu cắt gọn, mắt liếc thấy Trình Dao Dao   ở giường. Hắn cài chốt cửa : “Lại lười biếng.”
 
“Cho em một miếng dưa hấu.” Trình Dao Dao thấy  tủi  : “Em còn  từng thấy bà nội hung dữ như thế bao giờ,  em sợ  chết.”
Tạ Tam đưa một miếng dưa cho cô: “Ăn , cẩn thận  bẩn.”
Trình Dao Dao vươn tay mềm nhũn: “Anh kéo em dậy.”
Tạ Tam nắm c.h.ặ.t t.a.y cô nhẹ nhàng kéo lên, Trình Dao Dao cảm nhận lực lượng mãnh mẽ kéo tới, cả   tự chủ  dậy nhào  trong n.g.ự.c , trán cũng úp  cơ n.g.ự.c rắn chắc của .
“Ô…” Trình Dao Dao mới há miệng, dưa hấu mát lạnh  nhét  bên trong miệng. Cô cắn một miếng to cho hả giận,  giòn  ngọt: “Là dưa hấu giòn! Trong nhà còn bao nhiêu quả ạ?”