Trình Nặc Nặc nắm chặt bùn đất mặt đất, tan nát cõi lòng kêu lên: “Thẩm Yến!”
Thẩm Yến gọi thì dừng , đó lập tức bước nhanh hơn, ánh mắt oán độc phía chăm chú chỗ trốn.
Đến khi bóng lưng Thẩm Yến biến mất thấy nữa, Trình Nặc Nặc thu hồi biểu tình đau lòng chết, lạnh lùng lau mặt nhưng sờ đến làn da thô ráp mặt . Mí mắt cô nháy nháy, tất cả là do linh tuyền mất tác dụng! Nếu linh tuyền, khuôn mặt xinh của sẽ biến mất, Thẩm Yến cũng sẽ Trình Dao Dao kéo về!
Là do cô linh tuyền, bây giờ ngay cả con tiện nhân như Lâm Nhiên Nhiên cũng dám trêu chọc cô. Vốn dĩ Trình Nặc Nặc ở một một phòng, Lâm Nhiên Nhiên về lập tức chiếm nửa căn phòng của cô, hiện tại còn dám cấu kết với Thẩm Yến bậy. Nghĩ đến ngày hôm đó Thẩm Yến đến tìm , thế mà Lâm Nhiên Nhiên ở cửa sướt mướt, Thẩm Yến quan tâm cô , Trình Nặc Nặc hận nghiến răng.
Nghĩ như , Trình Nặc Nặc chậm rãi dậy. Tạm thời thể động Trình Dao Dao, chẳng nhẽ còn gì Lâm Nhiên Nhiên mất bố mất ?
Phía chân trời vang lên tiếng sấm vang dội, mây đen kéo đến đầy trời, giọt mưa rơi lá cây, dần dần dồn dập thành tiếng rì rào, mặt đất khô cạn ẩm ướt nhanh.
Trên bờ ruộng truyền đến tiếng hô: “Mưa ! Nghỉ thôi!”
Đám trong ruộng vội vàng cầm công cụ và nón chạy . Nhóm chạy nhanh về nhà, sớm mưa rơi ướt đẫm, trong gió thổi tới, nóng lạnh kí©h thí©ɧ hắt một cái.
Vương Quế Anh chạy sân, thu quần áo xuống, nước mưa rơi xuống mở mắt nổi.
Cửa sân mở tràn một cơn gió và Lâm Gia Kỳ. Hắn bước nhanh đến thu đệm và ga giường, kéo Vương Quế Anh chạy mái hiên: “Mệ, đừng vội!”
Vương Quế Anh phàn nàn : “Thời tiết đổi thất thường ! Hôm nay giặt đệm ga giường, ôi, con xem cả ướt hết , mau lau !”
Lâm Gia Kỳ nhận khăn lau mặt, : “Mẹ cũng lau , mưa lớn như để thu quần áo?”
Vương Quế Anh : “Anh cả con đưa chị dâu về nhà ngoại , trong nhà chỉ còn ? Con tranh thủ thời gian cưới vợ, cũng tính tình như chị dâu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-379.html.]
Lâm Gia Kỳ : “Gia Tuấn và bố về ạ?”
Vương Quế Anh tức giận cầm khăn mặt quất : “Con đừng mà chuyển hướng! Con 23 tuổi , bố con ở tuổi trai con 5 tuổi! Hôm cô hai giới thiệu một cô gái cho con, việc ở đoàn văn công, bộ dáng cũng xinh !”
Lâm Gia Kỳ : “Con với , cô gái đó là bạn của Lộ Lộ, con quen . Mẹ đừng chúng con về gặp mặt cảm thấy hổ.”
Vương Quế Anh : “Mẹ trong lòng con nghĩ gì! Khuôn mặt giống Trình Dao Dao ở đời thể mấy ? Dáng dấp của Tiểu Ngô cũng coi như là một, hơn nữa còn thích con, đặc biệt bày tỏ mấy với cô hai con, con còn chọn cái gì? Hả?”
Lâm Gia Kỳ nhíu mày: “Mẹ.”
Vương Quế Anh : “Mẹ , bộ dáng Trình Dao Dao , dịu dàng, khó trách con thích cô . chuyện của cô và Tạ Tam…”
“Cô như !” Giọng của Lâm Gia Kỳ nghiêm túc: “Coi như cô và Tạ Tam yêu , như cũng quy củ.”
“Mẹ , .” Vương Quế Anh thấy giọng vui của con trai, : “Mẹ thanh niên trí thức Trình là cô gái , nhưng bây giờ ở Tạ gia, còn về về cùng Tạ Tam, chúng tới mặt trăng xa xôi đó nữa. Hôm nào chính thức gặp mặt Tiểu Ngô hả?”
Lâm Gia Kỳ nhạt: “Tùy sắp xếp.”
Tinh thần Vương Quế Anh lập tức tỉnh táo, vui mừng tính toán.
Lâm Gia Kỳ màn mưa xuất thần, tự giễu lắc đầu về phòng.