Ánh nắng  buổi chiều mùa hè sáng chói, mặt đường  phơi đến một tầng sương mù. Đi đến ruộng đậu nành cần   qua một đường nhỏ ở ngoại ô, cỏ lau dài dài  gió mà bay, bên trong kênh mương ven đường nước chảy róc rách, còn  ếch xanh  xổm ở trong bụi cỏ kêu, mang đến một chút  lạnh.
Tạ Ba  cao chân dài, cõng giỏ lớn  nhanh chóng,     ý chiều theo Trình Dao Dao. Trình Dao Dao đuổi theo  đuổi theo , một lát  liền mệt thở   , chống đỡ bụng thở nặng: “Anh chậm…chậm một chút,    …”
“…” Trình Dao Dao thở dốc  mềm mại  yêu kiều, lỗ tai Tạ Ba nóng lên, nhíu mày    về phía Trình Dao Dao. Gương mặt của cô gái yêu kiều  mặt trời phơi đỏ lên,  trán trắng muốt rịn mồ hôi, sợi tóc đen nhánh cũng dính  thái dương, chật vật như  cũng  thể che hết sự xinh .
 
Trình Dao Dao len lén đánh giá Tạ Ba, thấy mỗi    đầu đều lập tức  vẻ mặt thống khổ, gương mặt xinh  vo thành một nắm: “ thật sự   nổi …”
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Ba  chằm chằm cô, mặt  biểu tình: “Còn một dặm đường là đến.”
(1 dặm = 500m)
“Còn một dặm đường ?!” Trình Dao Dao kêu thảm thiết một tiếng,  xổm  mặt đất   nổi nữa: “Đã  thật lâu !”
Mắt Tạ Ba  trời, : “Cô còn    mặt trời sẽ càng nóng.”
Dáng  Tạ Ba cao lớn, cái bóng bao phủ  đỉnh đầu Trình Dao Dao, vô tình  cố ý che ánh nắng. Trình Dao Dao dễ chịu một chút,  xổm  mặt đất chơi : “ khát quá, chân cũng  đau,    ,  nghỉ một lúc.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Ba nheo , Trình Dao Dao kinh sợ, : “Vậy…   ,  nghỉ một lúc liền đuổi theo .”
 
“Không .” Tạ Ba    đấy: “Đại đội trưởng để  phụ trách an  của cô.”
Trình Dao Dao : “Sinh mạng của  khỏe mạnh  cũng  phụ trách,  nữa  mệt c.h.ế.t mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-43-uong-nuoc-suoi.html.]
Tạ Ba cởi dây thừng  xuống, : “Đại đội trưởng  để  phụ trách việc .”
“Anh!” Trình Dao Dao giương mắt . Ai  Tạ Ba miệng lưỡi bụng về, một câu  thể đem cô tức chết, hết   tới  khác   dám ồn ào.
Trình Dao Dao sưng mặt lên tức giận, Tạ Ba hai bước  tới  mặt cô, dọa Trình Dao Dao co  về : “Làm gì ?”
Dây thừng trong tay Tạ Ba rũ xuống  mắt Trình Dao Dao: “Cô  tự  ,  là giống như  ?”
Bên  dây thừng thô ráp còn dính mùi m.á.u tanh, lắc lư  mặt Trình Dao Dao  lực uy hϊếp vô cùng. Cảnh tượng trói móng heo còn rõ mồn một  mắt, trong l*иg n.g.ự.c Trình Dao Dao lửa giận cao ngất, ném ánh mắt thù hận về phía Tạ Ba!
 
Tạ Ba lạnh nhạt hỏi  một : “Có   ?”
Trình Dao Dao  thể  sợ ?! Cô mếu máo há miệng, lớn tiếng ồn ào: “Đi thì !”
Tạ Ba lẳng lặng chờ, Trình Dao Dao nửa ngày dậy  nổi, đỏ mặt lúng túng: “Chân  tê …”
Khóe môi Tạ Ba cong lên một chút  dễ phát hiện, đưa dây thừng cho cô: “Nắm lấy.”
Trình Dao Dao cầm lấy dây thừng, Tạ Ba nhẹ nhàng kéo một cái, đem cả  cô nhấc lên. Trình Dao Dao  buông , thừa cơ đem trọng lượng cả  đều treo  sợi dây, Tạ Ba cũng   cô, một tay mang theo giỏ, một tay kéo Trình Dao Dao  về phía .
Trình Dao Dao cố ý rơi về , giống như sủng vật   lời, mượn lực của Tạ Ba di chuyển về phía . Phía  lưng rộng lớn của Tạ Ba nhấp nhô mồ hôi, cơ bắp cánh tay hở , vững vàng dắt dây thừng. Cô âm thầm  trộm, thình lình dây thừng bỗng nhiên  kéo về , Trình Dao Dao lảo đảo mấy bước trực tiếp nhào về , suýt chút nữa đυ.ng  lưng Tạ Ba.