Tạ Ba nhịn   nhẫn, rốt cục nhịn  : “Cô   tay ? Hay   đầu óc?”
“…” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh  của Trình Dao Dao lấy tốc độ mắt thường cũng  thể thấy phồng lên, cuối cùng phẫn nộ chiến thắng sợ hãi, hất nước về phía Tạ Ba: “Anh mới   đầu óc! Anh dám     đầu óc!”
Trận nước  lấy hết sức lực của Trình Dao Dao, chống đỡ hết nổi mà kết thúc. Vạt áo choàng ngắn cùng gương mặt của Tạ Ba đều ướt đẫm, Trình Dao Dao cũng sa sút, nước suối  đều  cô quấy đυ.c,   cách nào uống nữa.
Tạ Ba mặt lạnh  tới, hái  lá cây áp sát  vách đá, nước suối chảy xuôi xuống. Trình Dao Dao tiến đến chỗ lá cây uống một ngụm, lạnh đến trong tâm khảm, đem nóng bức khô nóng quét sạch sành sanh, còn  chót ngọt lịm.
Trình Dao Dao giống như mèo con uống nước, duỗi  đầu lưỡi hồng uống nước. Tạ Ba ở một bên cởϊ áσ choàng ngắn vắt nước,  cẩn thận  thấy, lập tức cứng đơ tại chỗ.
Trình Dao Dao uống no nước,  đem ấm nước của  rót đầy, cầm khăn tay nhỏ lau sạch sẽ miệng cùng tay, lúc  mới thỏa mãn  lên: “ uống xong .”
Tạ Ba đưa lưng về phía cô, bắp thịt cả  cứng ngắc,    đó  gì. Trình Dao Dao lấy ngón tay đ.â.m : “Uy…”
Còn thiếu chút xíu nữa đυ.ng , Tạ Ba bỗng nhiên né tránh. Trình Dao Dao hé miệng: “Anh  gì ? Cổ cổ quái quái.”
Tạ Ba  trả lời,  đầu  đến một bên bờ suối, hất nước mạnh  mặt. Giội cả đầu cả mặt đầy nước, nửa quỳ ở đó thở nặng, giống như con ch.ó to  rơi xuống nước.
Thật lâu  Tạ Tam mới  dậy,  lên cầu cầm giỏ và dây thừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-45.html.]
Dây thừng bỗng nhiên  xiết chặt, Trình Dao Dao chủ động cầm lấy dây thừng, thúc giục : “Đi thôi  thôi,   mệt nữa !”
Trình Dao Dao cấm lấy một mặt dây thừng, bước chân nhẹ nhàng chạy ở đằng , lọn tóc đen nhánh ở  lưng hất lên, nhẹ nhàng đáng yêu.
Tạ Ba: “…”
Lúc   trời  đám mây trắng thổi qua che mặt trời, khó  mát mẻ. Trình Dao Dao cũng  gây loạn, Tạ Ba bước nhanh, hai   nhanh  đến ruộng đạu nành.
Trong ruộng đậu nành trồng xen kẽ, trồng cùng vụ ngô, lúc  từng cây ngô xanh tươi chỉnh tề bên trong bờ ruộng, râu ngô màu đỏ nhú . Giữa các hàng cây ngồ đều chừa   nửa mét, để trồng đậu nành.
Trình Dao Dao chạy  bóng râm bên trong cây ngô, dùng khăn tay quạt gió hỏi Tạ Ba: “Chúng    gì?”
Tạ Ba để giỏ cùng dây thừng xuống,  đến trong ruộng tìm một chút, lấy  hai cái xẻng sắt. Hắn đem cái mới đưa cho Trình Dao Dao,  đưa cho cô một bộ găng tay vô cùng bẩn: “Xới đất, gieo hạt.”
“Hoàn    hiểu, nhưng năng lực học tập của   mạnh.” Trình Dao Dao để xẻng sắt ở một bên,  găng tay đầy bùn đất, vụn cỏ bên .
Nàng nhíu cái mũi  bộ găng tay,  khuôn mặt nhỏ nhắn xinh  tràn đầy nghiêm túc, phảng phất như đang nghiên cứu vấn đề khó khăn lớn.”
Tạ Ba vểnh lên khóe môi giễu cợt, mới  mở miệng, Trình Dao Dao  đem găng tay đeo lên. Từng ngón tay tinh tế trắng nõn đeo găng tay vô cùng bẩn, hai cái găng tay to hơn tay cô  nhiều, trống rỗng treo  tay cô,  cô cùng buồn .
Trình Dao Dao động ngón tay, an ủi bản : “Hơi  to, nhưng vẫn  thể dùng! Sẽ   bàn tay mài thô,  Tạ Ba, cảm ơn  nhé.”
Trình Dao Dao bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng Tạ Ba mỉm  ngọt ngào.