(Hàn Sơn Tự (寒山寺 – Hán shān sì) là ngôi chùa cổ  ở phía tây của trấn Phong Kiều, Tô Châu. Chùa  xây dựng   đầu thế kỷ VI. Đến  niên hiệu Trinh Quán (627-649) thời Đường Thái Tông, tên gọi Hàn Sơn mới  đặt nhằm tưởng nhớ đến nhà sư trụ trì nơi đây. Sau những thăng trầm, Hàn Sơn tự   các triều từ Tống tới Thanh gìn giữ, tu bổ cho đến ngày nay.
“Trăng tà tiếng qụa kêu sương
Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm  tiếng chuông chùa Hàn Sơn“.
Nguyễn Hàm Ninh (1808-1867) – Nguồn: Wikipedia
Tạ Tam  Trình Dao Dao: “Sao em  chùa Hàn Sơn đóng cửa ?”
Trình Dao Dao từng  cô     ngoài đoàn  phim. Trình Dao Dao giật , ánh mắt cô xoay chuyển : “Thuyền ai đậu bến Tô Châu – Nửa đêm  tiếng chuông chùa Hàn Sơn,   trấn Kiều Phong ở phụ cận chùa Hàn Sơn ?”
Tạ Tam từ chối cho ý kiến,   hỏi gì nữa.
Trình Dao Dao chột  chạy lung la lung lay đến đầu thuyền, cô  ông lão chèo thuyền dạy  đẩy thuyền bằng sào. Cô nở nụ  ngọt ngào, ông lão  thuyết phục, để cô  ở chỗ cao,  bên cạnh cẩn thận dạy nội dung chính cho cô.
Trình Dao Dao  gật đầu liên tục, cô chống sào xuống  nước  thuyền đung đưa trái , suýt nữa ngã xuống thuyền. May mà ông lão điều chỉnh .
Trình Dao Dao méo miệng hậm hực  xuống. Tạ Tam nín ,    chuyện, mặt nước nổi lên gợn sóng: “Trời mưa .”
Tô Châu thường  mưa bụi. Gió thổi qua, mưa bụi rơi xuống liên tục. Ông lão đội mũ, mặc áo mưa. Đám   bờ cũng náo loạn, vội vàng chạy  mái hiên tránh mưa.
Trình Dao Dao giơ tay hứng nước mưa, cô ngửa đầu để nước mưa rơi  mặt: “Sao trời  mưa ?”
Tạ Tam kéo cô  bên trong khoang thuyền tránh mưa,  : “Tý nữa sẽ dừng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-481.html.]
“Thật ?” Trong khoang thuyền  mùi ẩm ướt, Trình Dao Dao vén rèm   ngoài, cô lập tức hết giận.
Dưới cơn mưa phùn, Tô Châu như một bức tranh thủy mặc, kiến trúc cổ xưa mang   trở về nghìn năm về . Tiếng mưa rơi rì rào đập   mái thuyền, hai  im lặng nắm tay ,  tiếng mưa rơi, cảm giác yên tĩnh  đẽ.
Khi  qua một bờ sông, Tạ Tam mua một túi củ ấu cho Trình Dao Dao. Cô nghiêm túc bóc từng củ ăn, vỏ củ ấu đen nhánh rơi “tõm”  nước.
Ngón tay nhỏ nhắn của Trình Dao Dao đen xì, cô xòe tay cho Tạ Tam : “Bẩn hết !”
Tạ Tam lấy khăn lau tay cho cô, bỗng nhiên   kỹ: “Sao   thương?”
Trên bàn tay của Trình Dao Dao  mấy vết thương màu đỏ nhạt,  khỏi nhưng vẫn  hết đỏ: “Lúc  dầu cua, em  bóc  nhiều vỏ cua.”
Tạ Tam hôn  vết thương , : “Sẽ  tay  thương, đừng  nữa.”
“ ăn  ngon nha.” Đầu ngón tay của Trình Dao Dao  hôn, gương mặt nóng bừng: “Cua ở thời điểm   rẻ, em định  nhiều dầu cua, nhất định bán .”
Cô  để ý vết thương nhỏ . Bây giờ  đủ dương khí, dùng nhiều linh tuyền sẽ  để  sẹo.
Tạ Tam nghiêm túc  thẳng   mắt Trình Dao Dao: “Có  ở đây,  sẽ kiếm tiền.”
Trình Dao Dao ngọt ngào : “Em cũng  thể giúp đỡ mà. Anh đừng  những việc nguy hiểm  ? Chờ chúng  thi đỗ đại học,  chuyện sẽ  hơn.”
Tạ Tam  xong  do dự, thuyền  cập bờ.
Không  mưa ngừng lúc nào .
Ngồi  thuyền quá lâu, lúc    đất còn  lắc lư. Một tay Trình Dao Dao nhấc váy, một tay vịn tay Tạ Tam, nhẹ nhàng nhảy lên bờ sông.
Tạ Tam : “Cẩn thận.”