Nước chảy róc rách, gió thổi qua cỏ lau vang ào ào, ve kêu  cây. Vạn vật yên lặng, m.á.u trong tai Tạ Ba nổ vang, trong mắt chỉ còn đôi bàn chân trắng như tuyết lắc lư.
Mỹ nhân xương  da  , Trình Dao Dao  cả xương và da, từ sợi tóc đến ngón chân đều do trời tạo , tạo hình tinh tế  phong tình vạn chủng. Mắt cá chân tinh tế, ngón chân mượt mà, gầy  thấy xương, óng ánh như ngọc. Giọt nước nhấp nhô  đó, giống như thịt quả vải mới lột , nhẹ nhàng đυ.ng chạm một cái liền toát  vị nước ngọt ngào.
Trình Dao Dao đỏ mắt, hoảng sợ đưa bàn chân tinh tế tới  mặt đàn ông,   hút. Đẹp mà  , ngây thơ phong tình là trí mạng nhất.
Giọt nước dọc theo mu bàn chân lăn xuống, rơi   đầu gối đàn ông, vải vóc màu đậm  thấm ướt, chốc lát  nhiệt độ cực nóng của cơ thể sấy khô.
 
Trình Dao Dao thấy Tạ Ba thờ ơ, thấy tư thế c.h.ế.t  cứu,  đưa chân về phía , môi đỏ dùng sức cắn, nức nở : “   c.h.ế.t —”
Âm thanh như trẻ con, hung hăng cào  chỗ ngứa nhất trong lòng.
Cổ họng khô khốc nóng rực, trong mắt chỉ còn giọt nước nhấp nhô bên  mu bàn chân tuyết trắng, óng ánh sáng long lanh, là sương ngọt, từng chút giải khát. Hai vết m.á.u đỏ rực là độc dược, một điểm mất mạng.
Lòng bàn tay thô ráp bao bọc bàn chân ngọc trắng như tuyết,  vặn nắm chặt. Lòng bàn tay lơ đãng cọ qua, trơn trượt khỏi tay. Dương chi bạch ngọc thượng hàng luyện ngàn vạn  cũng   tinh tế tỉ mỉ như , để cho lòng  nghi ngờ,  dùng môi lưỡi tinh tế kiểm nghiệm.
Hô hấp của Tạ Ba đều nóng bỏng, mê  cúi đầu xuống.
 
…
Vết thương  rắn cắn qua  nhỏ, đau tê tê, hiện tại biến thành ngứa cùng bỏng. Ngón chân Trình Dao Dao cuộn , hô hấp khẩn trương dừng , chịu đựng đau, trông mong  Tạ Ba.
Tạ Ba thật lâu mới ngẩng đầu,  môi còn một vệt máu, đôi mắt tĩnh mịch lu mờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-49-giai-doc.html.]
Trình Dao Dao  sắc mặt , tâm đều lạnh: “Độc đều hút   ?”
Trên trán Tạ Ba nhấp nhô mồ hôi nóng bỏng, bình tĩnh  Trình Dao Dao, l*иg n.g.ự.c nháp nhô phập phồng.
Màu sắc con ngươi của Trình Dao Dao nhạt, trong mắt chứa nước mắt mùa thu, ngây thơ  ngay thẳng  chằm chằm môi của , dường như  thể  thấu dục niệm tối tăm trong nội tâm . Bỗng nhiên kêu lên: “Anh!”
Hầu kết Tạ Ba khẽ động, ừng ực nuốt xuống.
Trình Dao Dao càng khẩn trương: “Nguy ,    thể nuốt ? Nhanh phun  ! Nhanh súc miệng !”
 
Trình Dao Dao gấp đến độ đẩy Tạ Ba, cô chỉ  Tạ Ba cứu , cũng   để bản  Tạ Ba góp !”
Tạ Ba lúc  mới ý thức    cái gì. Hắn cũng  dám  Trình Dao Dao,   đến bờ suối, mãnh liệt giội mấy vốc nước lên mặt.
Nhìn Tạ Ba  sấp bên bờ suối, áo choàng ngắn bên  tấm lưng rộng lớn đều  mồ hôi ướt đẫm, Trình Dao Dao  cảm kích  áy náy, còn  chút phát sầu: “Anh súc miệng thì súc miệng, rửa mặt  tác dụng gì a!”
Tạ Ba thờ ơ, qua một hồi lâu mới  , đôi mắt cũng   Trình Dao Dao.
Đôi bàn chân trắng nõn của Trình Dao Dao ngoan ngoãn để song song  đồng cỏ, lo lắng  với Tạ Ba: “Chân của    cảm giác,   độc rắn phát tác  ?”
“… Cô là  quá lâu.” Tiếng  Tạ Ba khàn đến dọa ,  mở miệng liền phát giác, ảo não im lặng.
Trình Dao Dao xoa xoa mắt cá chân, lo lắng  vết thương bên  mu bàn chân,   còn chảy m.á.u : « Độc rắn đều hút sạch   ? »
Tạ hiện tại     lời  nhất, đỉnh đầu đều  toát  khói. Trình Dao Dao còn từng tiếng truy vấn: “ thật sự   chứ? Vết thương  thể thối rữa   ?      cắt chân  ? »