Mắt Trình Dao Dao đỏ bừng, giọt nước mắt lung lay sắp rơi nổi bật nốt ruồi lệ trái tim tan nát: “Anh lừa em! Lần đáp ứng dây vàng, lừa em!”
Nếu như đời Tạ Tam sợ cái gì nhất, đó là nước mắt của Trình Dao Dao. Vẻ mặt lạnh lùng lộ vẻ luống cuống, lau nước mắt cho cô: “Đừng … Em Dao Dao, cho em điều nhất.”
“Em cần những thứ !” Trình Dao Dao tránh né tay của : “Nếu thực sự yêu em, động vàng nữa!”
Tay Tạ Tam dừng , ánh mắt chờ mong của Trình Dao Dao, im lặng. Mắt thấy Trình Dao Dao chạy , ôm chặt cô: “Em Dao Dao, thể lừa em, nhưng . Anh sẽ cân nhắc, nhưng bây giờ…”
“Anh im miệng ! Anh là đồ lừa gạt, đồ lừa đảo!” Trình Dao Dao lớn tiếng ồn ào.
Tạ Tam hiểu vì cô sợ vàng như , giống như Trình Dao Dao hiểu vì Tạ Tam cố chấp như . Từ đến nay, luôn thuận theo cô, huống cho là Tạ Tam luôn thuận theo cô vô điều kiện.
Tính tiểu thư nổi lên, Trình Dao Dao vứt túi vàng xuống sông.
Dòng sông khô cạn, bên khe nứt mấy khối vàng thỏi rực rỡ chói mắt.
Tạ Tam chỗ vàng , chỉ ôm chặt Trình Dao Dao: “Em Dao Dao, đừng giận.”
Tiếng trầm thấp lưu luyến nước mắt Trình Dao Dao rơi xuống liên tục như đứt tuyến lệ, thể cô run rẩy, đang tức giận đang đau lòng, cô thì thào: “Em cần nữa! Anh , ôm vàng của ngủ …”
Cô cô cùng đáng thương, hề biểu lộ của Tạ Tam. Tiếng cứng rắn như sắt của Tạ Tam lạnh dần, vuốt ve cằm cô: “Không cần nữa?”
“ !” Trình Dao Dao hất tay , Tạ Tam dùng lực, cô dễ dàng giãy , cô chỉ Tạ Tam : “Chia tay!”
Không khí lập tức nghiêm túc.
Trên Tạ Tam nổi lên thở ngang ngược, bình tĩnh Trình Dao Dao, giống như mất năng lực phân biệt, lặp : “Chia tay?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-493.html.]
Câu vô thức thốt , Trình Dao Dao coi là thật, trong lúc nhất thời cô thế nào, gương mặt nhỏ đỏ bừng, đáng yêu buồn .
Tạ Tam hoang mang chằm chằm cô: “Em thật sự chia tay với ?”
Dĩ nhiên ! Trình Dao Dao hầm hữ giậm chân, cô chờ Tạ Tam dỗ dành , cô sẽ thu hồi lời chia tay .
sự im lặng của cô giống như tăng thêm lạnh giữa hai , Tạ Tam lẩm bẩm: “Thực sự ngoan mà.”
Trình Dao Dao rõ: “Anh gì cơ?”
Tạ Tam trào phúng: “Đây là lời em .”
Trình Dao Dao còn phản ứng kịp, ngốc nghếch hỏi: “Em… Em cái gì?”
Tạ Tam từng chữ: “Chia tay.”
Một chậu nước lạnh đổ xuống, đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mở to, nước mắt rơi liên tục. Cô thể tin Tạ Tam, trong lúc nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ: “Anh, chia tay? Anh chia tay?”
Tạ Tam uốn nắn lời cô: “Là em chia tay.”
Mặt Trình Dao Dao trắng bệch, đôi môi run rẩy, bộ dáng cực kỳ đáng thương: “ , chia…Chia tay, đúng! Em cũng tiếp tục… Nấc!”
Trình Dao Dao tức giận, đột nhiên nấc một cái, nấc tiếp, nấc liên tục dừng .
Tạ Tam cô, Trình Dao Dao mất mặt tức giận, oa một tiếng to, nấc.