“Cái gì?” Mạnh Thư giật  kêu lên, cô  mừng  lo: “Dao Dao,  nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật chuyện , cô yên tâm .”
Tay nghề Trình Dao Dao  như , chuyện  ăn  chỉ lời  lỗ, Trình Dao Dao nguyện ý chia cho  một bát canh?
Trình Dao Dao  nhẹ lắc đầu: “Người thông minh luôn luôn tìm cách  lên,    năng lực thì  theo đuổi gì cả.  sợ nhất là việc giao tiếp với  khác, cô  giao tiếp rộng  khôn khéo,  và cô hợp tác sẽ trở nên vững mạnh!”
Một câu khen ngợi  Mạnh Thư vui  mặt. Cô  Trình Dao Dao: “Cô đừng giả vờ ngốc nghếch với ,   cô là  thông minh.  bộ dáng của cô  quá mức,  ngoài sẽ dễ gây chuyện phiền toái. Cô  để mắt đến  thì  sẽ mặt dày đồng ý.”
Mạnh Thư thành đối tác lập tức nghiêm túc hơn hẳn. Cô cẩn thận nghiên cứu với Trình Dao Dao, quyết định giá một cần dầu cua là 16 đồng.
Trình Dao Dao : “Có đắt quá ?”
Mạnh Thư  : “Người ăn món  sẽ  thiếu chút tiền đó! Hơn nữa dầu cua ngon như , bọn họ  tiền cũng  mua  . Mấy  nhà giàu ở thành phố đến nhà hàng ăn một bữa cũng  tiêu hết mấy trăm đồng, họ thiếu chỗ tiền  ?”
Đó là sự tương phản ở niên đại ,  gia đình tiền ăn một tháng  quá 1 đồng,  một    thể ăn một bữa cơm mấy trăm đồng.
Trình Dao Dao gật đầu. Nghe giá tiền thì đắt nhưng 30kg cua sông mới    3 cân rưỡi dầu cua, còn tính cả tiền mỡ lợn và nhân công nữa, tuyệt đối  thể phù hợp với cái giá . Trình Dao Dao : “Chúng   thể chia  bán 2 lạng một, nếu họ chê đắt họ  thể mua một ít về ăn thử.”
Mạnh Thư ngạc nhiên, cô khen Trình Dao Dao là thiên tài buôn bán. Trình Dao Dao  gượng, chủ ý    là của cô,  kinh doanh ở đời  đều dùng cách . Các nhãn hiệu nổi tiếng đều chia  bán thử sản phẩm, quán cà phê và quán bánh ngọt sẽ đưa một đĩa điểm tâm nhỏ để khách hàng ăn thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-507.html.]
Mạnh Thư cầm giấy bút   ý tưởng của hai , cô  đến tận nửa đêm vẫn   ngừng. Trình Dao Dao ngáp ngủ, cô cầu xin: “Ngày mai chúng  thương lượng tiếp.”
Lúc  Mạnh Thư mới đồng ý  ngủ. Trình Dao Dao mở cửa tạm biệt Mạnh Thư, cô đang  đóng cửa  thì thấy Lưu Duyệt ở phòng bên cạnh.
Lưu Duyệt mặc áo khoác lông giống áo của Trình Dao Dao,  mặt trang điểm,  cái áo    nổi bật phong cách của cô mà ngược   mùi vị long đong vất vả. Cô đang rón rén mở cửa,  ngờ Trình Dao Dao bỗng nhiên xuất hiện.
Lưu Duyệt mở to mắt  cô nửa ngày   chuyện, bộ dáng  dọa sợ.
Trình Dao Dao   nên  gì, cô định đóng cửa thì Lưu Duyệt chặn . Trình Dao Dao cau mày : “Làm gì ?”
Trình Dao Dao xõa tóc, cô mặc áo khoác lông trắng như tuyết,  cần trang điểm vẫn xinh , cô   khác thấy tự ti, mặc cảm.
Lưu Duyệt đau đớn, cô âm thầm cắn răng  tình nguyện : “Cô… đừng  với ai.”
“Nói cái gì?” Trình Dao Dao nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh như thác nước rơi xuống: “ buồn ngủ lắm,  thấy gì cả.”
Lưu Duyệt sững sờ  thể tin  Trình Dao Dao. Nếu đổi  là cô, cô  kêu lên cho   . Trình Dao Dao dễ dàng bỏ qua cho cô  ? Trong lòng Lưu Duyệt cay đắng: “Cô… Trước   đối với cô…”
“Đừng  lời buồn nôn!” Trình Dao Dao  chịu nổi xoa cánh tay: “Cô sợ    thì đừng  loại chuyện  nữa,   thấy cô xong .”