Bố Trình mang bánh rán   kéo Trình Dao Dao  xuống, ông thúc giục cô ăn.
Thực  Trình Dao Dao  đói nhưng đối diện với ánh mắt tha thiết của bố Trình, cô gắp bánh rán ăn một miếng.
Bố Trình  chớp mắt  cô, giọng  từ ái : «Từ nhỏ con  thích ăn bánh rán nhà , ở nông thôn lâu    ăn đúng  ? Bố   hôm nay con về, ngày mai bố dẫn con  quán ăn đồ mới mẻ hơn ! »
 Mũi Trình Dao Dao chua xót, cô gọi: “Bố!”
« Ơi, ơi ! » Bố Trình đẩy kính mắt, ông che giấu đôi mắt đỏ ửng vui vẻ  : «Con gái ngoan ! »
Trình Dao Dao : “Bố, chân bố  thương ?”
« Ai  con   ? » Bố Trình sửng sốt,  ông  : « Không  việc gì,   hơn ,    nãy bố     ! »
Tốt chỗ nào, rõ ràng còn khập khiễng. Mũi Trình Dao Dao chua hơn, cô sợ   vội vàng mím miệng   nữa.
Hai bố con im lặng   gì.
Trình Dao Dao   bố ở đời , cô  lạnh nhạt  khó chịu. Bố Trình chỉ  Dao Dao, trong lòng ông nghĩ  nhiều chuyện. Hòn ngọc quý  tay đến nông thôn  thanh niên trí thức, ông  bố còn giận dỗi, hai tháng  gửi tiền cho cô ! Mấy năm  còn đối xử tệ với cô.
Vừa nghĩ như , bố Trình lập tức đau lòng, gương mặt của con gái gầy  nhiều,   cô  chịu bao nhiêu khổ cực !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-525.html.]
Trình Dao Dao ăn xong một cái bánh rán, bố Trình cứ  mãi  cô   tự nhiên, cô : “Bố, bố cũng ăn .”
Bố già kích động nước mắt rơi đầy mặt, con gái ngon  hiếu thuận với bố : « Được, , bố cũng ăn ! »
Bố Trình bắt đầu ăn bánh, ông kích động suýt nữa nghẹn. Trình Dao Dao vội  dậy  lấy nước, cô cầm bình nước nóng thì trống rỗng, một bình khác chỉ  còn nửa cốc, may mà vẫn ấm.
Trình Dao Dao hỏi: “Sao   nước  ạ ? »
Bố Trình đ.ấ.m ngực : « Khụ khụ… Mẹ con… Mấy ngày nay dì Ngụy về nhà  đẻ chuẩn  đồ Tết nên  bận, bố cũng quên múc nước.
« Cộp » một tiếng, cái cốc đập  bàn, bố Trình giật nảy   dỗ Trình Dao Dao : « Con gái, khụ khụ khụ… »
« Được , bố đừng  chuyện ! » Trình Dao Dao cho thêm ít linh tuyền  trong nước đưa cho ông.
Trình Dao Dao uống xong lập tức dễ chịu hơn nhiều, tinh thần cũng . Ông thở dài một   : « Dao Dao, con về Thượng Hải thế nào ? »
Trình Dao Dao : “Ngồi xe lửa về.”
« … » Bố Trình  : «Bố hỏi  bỗng nhiên con về ? Nặc Nặc gọi điện thoại  ngày   xe lửa về,  con   cùng con bé ? »
Trình Dao Dao ghét bỏ cái ga quê mùa  ghế sofa, cô  để ý  : « Con  phim ở Tô Châu,  xong thì tiện đường về luôn. »