Trình Dao Dao sắp xếp việc: “Chị Dương, chị pha nước chấm cua , cho thêm ít tỏi .”
Chị Dương Trình Dao Dao đáng tin cậy ở đây , chị vội vàng theo lời cô .
Chị Dương cũng thường xuyên tiếp đãi khách quý, nhưng hôm nay chị khẩn trương ? Trình Dao Dao tò mò qua khe cửa, một bàn 5,6 , liền địa vị cao, tuổi tác cũng tầm 30,40 tuổi. Người đầu rèm che nên thấy rõ.
Con gái chị Dương vén rèm vui vẻ : “Khách tôm hùm hấp ngon, nước ngon còn ngon hơn nữa, họ hỏi đổi đầu bếp ?”
Gương mặt chị Dương tràn đầy sự vui mừng, xem khách hàng là tầm thường. Chị Dương đến câu cuối thì Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao lập tức : “Đừng nhắc tới em.”
Chị Dương hiểu rõ, bộ dáng Trình Dao Dao xinh như dễ gây phiền toái, đặc biệt là ở nơi như . Chị với Trình Dao Dao: “Cô tránh , ngoài với họ.”
Chị Dương ngoài. Trình Dao Dao thấy khách hàng khen nước chấm thì rõ khẩu vị của họ, cô tiếp tục món sò biển hấp tỏi và cơm rang nhím biển.
Chị Dương tủm tìm , cô kể lời khen của mấy vị khách : “Những vị khách như đắc tội nổi. Hôm nay bọn họ đặc biệt mang chỗ hải sản đến để chiêu đãi khách quý, nếu cô giúp đỡ, thực sự những món ăn như .”
Trình Dao Dao lấy xà phòng thơm rửa tay, cô : “Cũng gì khó, đều là mấy hải sản thường thấy thôi.”
Chị Dương thổn thức: “ thấy cô còn nhỏ tuổi mà tay nghề nấu ăn như . Nếu cô mở quán ăn, việc buôn bán của cô nhất định hơn nhiều. Ôi, xem cái gì . Cô là con gái lấy chồng, thể mấy việc . bức còn cách nào khác mới công việc , chừng ngày nào đó sẽ bắt.”
Trình Dao Dao : “Đừng lo lắng, tình thế sẽ hơn thôi.”
Chị Dương : “Không đến chuyện nữa. Làm phiền cô lâu như , thừa dịp trời còn tối cô mau về nhà , chú ý an đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-559.html.]
Trình Dao Dao chị Dương tin lời . Dù chị cũng lớn lên trong xã hội chỉ cho phép quán cơm quốc doanh mở , quán ăn tư nhân lộ ngoài ánh sáng, ngày nào chị Dương cũng nơm nớp lo sợ, sợ ngày ngào nào đó đội tra xét bắt .
Thật chậm nhất là năm 1979, quán cơm tư nhân đầu tiên ở Trung Quốc sẽ đăng lên báo. Trong 10 năm dài đằng đẵng tiếp theo, chịu thái độ phục vụ tồi tệ của nhân viên và đồ ăn đơn điệu trong quán cơm quốc doanh, đến lúc đó, những quán cơm tư nhân sẽ xuất hiện như măng mọc mưa, họ mở rộng khắp nơi đất nước .
Trình Dao Dao mặc áo khoác đó chào tạm biệt chị Dương về.
Lúc trời còn sớm, nắng chiều đầy trời, nhiều tan đạp xe ngang qua vang lên tiếng chuông. Trình Dao Dao gọi xe trực tiếp đến quán cơm quốc doanh.
lúc xe dừng ở cửa quán cơm quốc doanh thì cô chạm mặt Thẩm Yến cũng đang xuống xe ô tô. Thẩm Yến nhanh chóng chạy đến đỡ Trình Dao Dao xuống xe: “Dao Dao.”
Trình Dao Dao xuống xe cầm theo một bọc giấy.
Thẩm yến nghi ngờ hỏi: “Em mặc như ?”
Trình Dao Dao cúi đầu bản : “ mặc như vấn đề gì?”
Cô cũng chú ý lắm, cô mặc một cái áo len trắng cao cổ và một cái váy xếp ly dài và khoác áo khoác đen. Gương mặt vẫn xinh , lạnh lùng, dáng cũng .
Thẩm Yến quan sát cô đó : “Dao Dao mặc gì cũng .”
Giọng điệu của nhẹ buồn nôn, Trình Dao Dao ghét bỏ liếc , cuối cùng cô cũng nhớ hôm nay là sinh nhật Thẩm Yến. Cô lệnh cho Thẩm Yến: “Che giúp .”
Hai sang một bên, Thẩm Yến nghiêng ngăn cản những ánh mắt từ bên ngoài , Trình Dao Dao lấy son môi trong túi , đó soi cửa kính bôi son, cô lấy cài một cái nơ màu vàng đính ngọc trai nhỏ lên cổ áo, trong kính lập tức sinh động hẳn lên.
Từ khi Trình Dao Dao ở nông thôn về, đây là đầu tiên Thẩm Yến Trình Dao Dao ở cách gần như , vui như mở cờ trong bụng, đôi mắt chằm chằm nỡ di chuyển. Hắn đôi mắt cô, đến cái mũi cao thẳng, tiếp đến là đôi môi đỏ tươi, nuốt nước bọt.
Bên cạnh quán ăn quốc danh, thanh niên cao lớn cúi đầu cô gái xinh mặt, trông xứng đôi.