Đai lưng ở thời cổ đại thường  bằng da, hai đầu  một cái móc nối với . Người bình dân thì dùng tơ lụa, quan to quý tộc thì dùng vàng bạc, ngọc hoặc đá quý. Từ triều Đường trở , triều đình quy định chỉ  quan nhất phẩm mới  dùng đai lưng bằng ngọc, con cháu đời   nới lỏng nhưng đai lưng bằng ngọc vẫn là đồ chuyên dùng cho quan viên.
 
Mặt ngọc   điêu khắc hoa văn, hoa văn  dính bùn nhưng vẫn nổi bật, đây rõ ràng là nút ngọc đính  đai lưng của quan viên thời xưa.
Trình Dao Dao vuốt mặt ngọc, cô  với Tạ Tam: “Sao   cái  ?”
Tạ Tam  nhăn mày,  : “Ông nội  thích sưu tầm ngọc, khi còn bé  từng thấy qua .”
Không ngờ  chạm  nỗi đau của Tạ Tam, Trình Dao Dao vội vàng  sang chuyện khác, cô  : “Ông lão   một hộp đựng ngọc nữa, tý nữa chúng    lấy !”
Trình Dao Dao  gian xảo  Tạ Tam bất đắc dĩ: “Đồ vật trong đó thật giả lẫn lộn, em  sợ  lừa ?”
Trình Dao Dao : “Có  mà. Sao lúc nãy   chọn thêm mấy cái?”
Tạ Tam : “Để ông  kiếm chút tiền tiêu .”
Thấy Tạ Tam nở nụ , Trình Dao Dao vui vẻ: “Đừng lo cho ông . Ông  chuyên môn lừa . Chỗ mặt ngọc của ông  bình thường mua 1 đồng cũng  một đống lớn,   ông  lừa  bao nhiêu  coi tiền như rác .”
Không riêng gì ông lão , các gian hàng  thị trường tự do đều thật giả lẫn lộn. Ở niên đại   bình thường tránh đồ cồ, ngọc trai còn  kịp, nhưng vẫn   thừa cơ nhặt  đồ . Loại mua bán   dùng thị lực để phân biệt,  lừa cũng  thể kêu oan, ai bảo bản   may mắn.
Tạ Tam  : “Mặt ngọc  chỉ là đồ phổ thông, về   sẽ mua mặt ngọc  hơn cho em.”
“Được.” Trình Dao Dao cho mặt ngọc  trong hộp trang sức, cô  như thật : “Đây là tiền riêng của em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-578.html.]
Tạ Tam biểu thị lòng trung thành: “Tiền của  đều là của em.”
Trình Dao Dao cảm động: “Tiền của em vẫn là của em.”
Lúc hai  đang  chuyện, nhân viên phục vụ bê món ăn lên. Bò bít tết, sò hấp bơ, sốt vang nóng hổi, salad khoai tây nghiền và hai ly rượu vang. Món ăn nào cũng thơm nức mũi, cách trình bày cũng  mắt.
Nhân viên phục vụ lịch sự : “Mời hai vị dùng ạ.”
Tạ Tam  thấy món ăn chính  bàn, chỉ  một đĩa bít tết đặt  mặt. Cũng   bộ đồ ăn, chỉ  một con dao, một cái dĩa và một cái khăn, bả vai  cứng ngắc,  động đậy.
Trình Dao Dao  đối diện trải khăn ăn lên đầu gối,  đó hai tay cầm d.a.o và dĩa. Trình Dao   chậm, Tạ Tam    theo, hai tay cầm d.a.o và dĩa.
Lực tay của   lớn, một d.a.o cắt xuống chạm  đĩa phát  tiếng “két”. Tạ Tam vội vàng dừng ,  cảm thấy   xung quanh đang  .
“Nhẹ một chút.” Trình Dao Dao  : “Bò bít tết  mềm,  cần dùng sức cũng  thể cắt .”
Trình Dao Dao     mẫu cho Tạ Tam . Bò bít tết  mềm, d.a.o cắt xuống chảy nước. Vẻ mặt Tạ Tam nghiêm túc,   miếng thịt bò còn  chín hẳn, khóe môi giật giật  hé miệng.
Trình Dao Dao  bộ dáng đáng yêu của  chọc , đôi mắt hoa đào cong cong: “Bò bít tết chín bảy phần,   ăn thì em gọi nhân viên nấu chín cho  nhé?”
Tạ Tam   thì  Trình Dao Dao. Trình Dao Dao cho một miếng thịt bò nhỏ  miệng nhai nuốt, tư thế xinh  nhàn nhã, gương mặt cô lộ  sự hưởng thụ.
Tạ Tam : “Không cần.”
Hắn cho thịt bò  miệng,  đó nhíu mày cắn nhẹ, nước thịt thấm cả khoang miệng, thịt mềm mà  khô, đây là nhận  mới của  về thịt bò.