Tạ Tam  thoải mái kéo vạt áo, đúng lúc   mấy cô gái  qua, họ nhịn    chằm chằm Tạ Tam,  thật xa  còn  đầu  ,  đó còn  trộm.
Tạ Tam căng thẳng lộ  biểu cảm chỉ  Trình Dao Dao mới   đang luống cuống. Chẳng nhẽ quần áo  mặc ở trong mắt  Thượng Hải  quê mùa ? Hắn  cạnh Trình Dao Dao sẽ   Trình Dao Dao trở thành trò  của  khác chứ?
“Em Dao Dao, thế nào?” Tạ Tam  về phía Trình Dao Dao.
Mặt Trình Dao Dao ửng đỏ, cô  ghen tỵ cong môi lên: “Không .”
Tạ Tam lập tức cởi áo : “Vậy  mua nữa.”
Trình Dao Dao đè tay  : “Không  cởi !”
Người bán hàng cũng vội : “Chàng trai, quần áo  như    lúc nào cũng  ! Sắp đến Tết , mua thêm mấy cái áo mới, vận may của  cũng  lên đúng ? Cái áo khoác  mặc  , nhóm con nhà giàu   xếp hàng cướp lấy đó!”
Trình Dao Dao : “Gói hết chỗ  ,   mặc cái áo khoác  luôn.”
Người bán hàng vui vẻ đóng gói chỗ quần áo Trình Dao Dao chọn  nãy . Kiểu dáng nam ít nhưng giá cả đắt hơn đồ nữ nhiều, áo khoác   Tạ Tam 1200 đồng đó. Chất lượng quần áo ở niên đại   , đặc biệt là quần áo nhập khẩu   thủ công,  hơn mấy nhãn hiệu phổ thông ở đời  nhiều.
Trình Dao Dao cẩn thận sửa  cổ áo cho Tạ Tam, cô    nhỏ: “Anh  áo khoác ,  cần mua mới . Không bằng mua thêm mấy bộ cho em.”
Trình Dao Dao : “Anh   ,  Thượng Hải thà để bụng đói cũng  tích góp tiền mua mấy bộ quần áo . Cái  gọi là  kính quần áo,  kính . Quần áo ít nhưng chất lượng  , cái áo khoác   thể mặc  mấy năm đấy.” Hơn nữa Tạ Tam   ngoài  ăn, thấy  ăn cơm ở nhà chị Dương thì   đang giao tiếp với    phận,  thể để   coi thường vì quần áo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-583.html.]
 Còn … Tạ Tam mặc như  thật sự  trai.
Người bán hàng cũng : “Vừa   thấy hai  mua  ít quần áo ở cửa hàng bên cạnh, vợ chồng trẻ chuẩn  kết hôn ? Nên ăn mặc thật  mới !”
Không  câu nào  kích thích thần kinh của Tạ Tam, từ lúc trả tiền đến lúc  khỏi cửa hàng bách hóa, khóe môi  luôn nở nụ , ánh mắt  Trình Dao Dao sáng ngời.
Đến khi Trình Dao Dao  chịu nổi đá  một phát: “Ăn cơm thì ăn hẳn hoi, đừng   em chằm chằm   ngốc như !”
Bữa tối cũng ăn ở quán Red House. Quán Red House  buổi tối lãng mạn hơn ban ngày nhiều, bàn nào cũng đốt nến đỏ sáng lấp lánh, tất cả  thứ trong quán trở nên mờ nhạt, chỉ còn  khí lãng mạn  ánh nến.
Khăn trải bàn rũ xuống mặt đất. Trình Dao Dao nhờ khăn trải bàn che giấu đá một phát  đầu gối Tạ Tam, nhắc nhở  đừng   chằm chằm như  nữa.
Gót giày cô  mới đá tới   Tạ Tam dùng đầu gối kẹp chặt.
Tạ Tam nhanh chóng học  cách  ăn nhà hàng Tây,  còn lịch sự kéo ghê  cho Trình Dao Dao, tay cầm d.a.o nĩa còn  thạo lắm nhưng cũng   thấy sơ hở, thậm chí  xung quanh còn   với ánh mắt coi trọng hơn.
Không ai thấy  đàn ông  trai  đang  gì  gầm bàn.
Trình Dao Dao   hổ  giận, cô cố gắng rút chân về: “Anh bỏ ! Anh  gì ?”
Cổ chân đau xót giống như  điện giật. Trình Dao Dao nắm chặt khăn trải bàn, tiếng d.a.o nĩa bằng bạc kêu leng keng. Thần kinh cô lập tức căng thẳng, cô cảm thấy   xung quanh đang   chằm chằm.
Tạ Tam chậm rãi : “Đi cả ngày mỏi ,  xoa bóp cho em.”