Bánh trôi nấu rượu gạo thơm nức, trong đêm đông rét lạnh ăn bụng sẽ cảm thấy ấm áp hơn. Bố Trình : “Để một bát cho Dao Dao, con bé sợ lạnh nhất.”
Ngụy Thục Quyên thì lập tức mở miệng, ánh mắt Trình Nặc Nặc liếc qua ngăn bà , cô : “Con để một bát cho chị Dao Dao . muộn mà chị Dao Dao còn về, chắc chị ăn khuya ở bên ngoài .”
Trình Chinh đồng hồ: “Sắp chín giờ !”
Ngụy Thục Quyên nhân cơ hội : “Con gái càng lớn càng buông thả, ông cho rằng ai cũng thành thật như Nặc Nặc nhà chúng .”
Trình Chinh đặt mạnh thìa xuống bàn, nước bánh trôi b.ắ.n ngoài: “Thành thật? Bà còn dám lời như hả? Con gái ngoan ngoãn bà dạy hư hết !”
Nhớ ngày Nặc Nặc là một cô con gái dịu dàng, hiểu chuyện nhưng bây giờ cùng Thẩm Yến… Trình Chinh nghĩ tới liền đau tim.
“… …” Ngụy Thục Quyên trợn mắt nửa ngày cũng nên lời, bà chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trình Nặc Nặc cảm thấy đau đầu. Trình Chinh ghét nhất cái tính của bà, mà hết đến khác bà vẫn nhận . Trình Nặc Nặc nhỏ giọng : “Bố, bố đừng giận. Mẹ lo lắng cho chị Dao Dao nên mới như . Bố ăn thêm bánh trôi ạ, con thấy lúc tối bố ăn bao nhiêu cả.”
Trình Chinh con gái nhỏ, ánh đèn Trình Nặc Nặc gầy gò, hốc hác khác hẳn Trình Dao Dao. Trình Nặc về nhà với ông, Trình Dao Dao gì ở nông thôn, một Trình Nặc Nặc nhiều việc chị, vô cùng vất vả. Cuối cùng vẫn là con gái của ông, Trình Chinh đau lòng, ông múc một muôi bánh trôi bát Trình Nặc Nặc: “Con cũng ăn thêm , mấy ngày cố gắng bồi bổ bản . Con gái xinh mới .”
Mặt Trình Nặc Nặc cứng đờ, cô gật đầu: “Con cảm ơn bố.”
lúc , Trình Dao Dao mở cửa , khí rét lạnh bên ngoài cũng chui theo. Cô xách túi lớn túi bé, môi còn nở nụ ngọt ngào, ngẩng đầu thì thấy hình ảnh bố từ ái con hiếu thuận.
Ngụy Thục Quyên kêu lên: “Trời ạ, nhanh đóng cửa , khó khăn lắm mới căn nhà ấm áp lên đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-587.html.]
Bà gần xa ý chỉ Trình Dao Dao ngoài . Mặt Trình Dao Dao xị xuống, cô buông lỏng tay mở to cửa, gió lạnh lập tức bay nhà.
Ngụy Thục Quyên sợ đến ngã ngửa, Trình Chinh vội vàng chào đón: “Sao Dao Dao về muộn ? Trời lạnh lắm đúng ? Mau tới ăn bánh trôi nấu rượu gạo cho ấm .”
Trình Dao Dao ăn thử một miếng thì : “Không ngon.”
Không ai để ý tới Ngụy Thục Quyên, bà tức giận đóng cửa, đó thì thấy Trình Dao Dao như , bà lập tức kêu to: “Mọi đều tay nghề của Nặc Nặc đó! Ai cũng Nặc Nặc nấu ăn ngon, cô chê cái gì chứ!”
Trình Dao Dao khẽ. Bánh trôi nấu rượu gạo bán mấy chục năm của ông lão mùi vị thơm mát, ngọt ngào. Nếu tay nghề nấu ăn của ai , mùi vị sẽ giảm từ 10 điểm xuống còn 7 điểm.
Trình Chinh hòa giải: “Lâu Nặc Nặc nấu ăn, mùi vị chuẩn cũng bình thường mà.”
Trình Chinh ăn thử một miếng, vẻ mặt lập tức cứng .
Trình Nặc Nặc khẩn trương hỏi: “Bố, mùi vị thế nào ạ?”
Trình Chinh nuốt bánh trôi xuống : “Mùi vị khác một chút.”
“ tin, tay nghề của Nặc Nặc thể !” Ngụy Thục Quyên cũng ăn một miếng, bà chép miệng. Bà vị giác nhạy bén như Trình Dao Dao, nhưng đồ ăn lúc Trình Nặc Nặc nấu cảm thấy thoải mái nên để ý đến hương vị, bây giờ còn cảm giác thoải mái đó nữa.
Giọng Ngụy Thục Quyên lập tức yếu dần: “Nhất định là Nặc Nặc lâu nấu nên mới ! thấy kém bao nhiêu…”
Trình Nặc Nặc rụt rè : “Con… Con nấu ngon, chị Dao Dao, nếu chị thích ăn, em sẽ nấu một bát khác cho chị!”
Trong lòng Trình Dao Dao lạnh. Trình Nặc Nặc luôn giả tạo như thế, nguyên chủ một câu cũng cô chuyển thành của , cô như chịu nhiều uất ức lắm .