(Kiều mạch: là một loại lúa mì.)
Chân trời dần dần ráng chiều, gió thổi qua mặt mang theo độ nóng cùng mùi thơm ngát của thực vật,còn  mùi cỏ cây hòa lẫn với mùi mồ hôi   Tạ Ba.
Đôi chân dài của Tạ Ba mạnh mẽ đạp, xe đạp Phượng Hoàng vững vàng lên đường. Áo choàng ngắn của Tạ Ba  gió thổi phồng lên, đôi tay nhỏ kiều nộn của Trình Dao Dao nắm lấy vạt áo , da thịt nhỏ nóng hổi cách một tầng vải vóc, giống như là  bốc khói.
Trình Dao Dao đung đưa bắp chân,  phía  xe,  đầu   Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc, hai  ngây ngốc  bên trong bờ ruộng, càng ngày càng nhỏ, dần dần trở thành hai điểm nhỏ trong tầm mắt.
Trình Dao Dao ôm bụng  ngửa tới ngửa lui. Hai   thật sự  nhiều trò khôi hài, nên   diễn viên hài.
 
Trình Dao Dao  buông tay  xoa bụng, Tạ Ba trầm giọng : “Coi chừng rơi xuống.”
“Mới sẽ  .” Trình Dao Dao dương dương đắc ý, lời còn  chứt, xe bỗng nhiên vượt qua một cái hố, Trình Dao Dao ngổn ngang khẽ vấp suýt chút bay  ngoài, cũng may Tạ ba kịp thời duỗi tay  kéo cô .
Trái tim Trình Dao Dao nhảy lên bang bang, nắm lấy cổ tay mạnh mẽ của Tạ Ba, chỉ  thấy Tạ Ba đè thấp tiếng , giống như  một ,  gió đưa đến bên tai: “Cô  thể  lời một   ?”
Trình Dao Dao vỗ vỗ ngực, hai tay nắm chắc vạt áo của Tạ Ba,  dám lộn xộn.
Mềm mại trong tay biến mất, bàn tay Tạ Ba giật giật, một  nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, chuyên tâm đạp xe.
Mấy ngày liên tiếp nước mưa  mặt đường trũng xuống, gồ ghề loang loang lổ lổ, còn  vết bánh xe bò, mặt đường  như bằng phằng thực  cạm bẫy trùng điệp, huống chi bên  cái yên  còn  một cái bao yếu ớt. Nghĩ đến   nắm chặt phần mềm mại , mềm nhẵn giống như nhuyễn ngọc  nhất,  chịu nổi va chạm một chút nào.
 
Tạ Ba liên tục  lách qua hai vũng nước, Trình Dao Dao hiếu kỳ hỏi: “Anh Tạ Ba,   xe đạp giỏi như , học lúc nào ?”
Tạ Ba thản nhiên : “Giúp  khác  việc,  qua hai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-60-banh-cao-luong-lam-tu-kieu-mach.html.]
“Chân dài thật ,  hai  cứ như  thuần phục.” Trình Dao Dao hâm mộ : “ cũng  mua một cái xe đạp, về  đến ruộng đậu nành  việc cũng    thật lâu .”
“Về ?” Ánh mắt Tạ Ba khẽ nhúc nhích, bọn họ  về  ? Bàn tay nắm chặt , tiếng  của Tạ Ba  lưu loát, phun  từ ngữ lãnh đạm: “Cô về   cần  đến.”
“Vì cái gì?” Trình Dao Dao kỳ quái .
Tạ Ba bình tĩnh  về phía : “Cô cùng  ở một chỗ… Đối với thanh danh của cô  .”
“   mắng Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc  ?  cùng  ở một chỗ  cái gì  ?    là  .” Trình Dao Dao  xong xích  gần Tạ Ba, ngọt ngào hướng  bày tỏ lòng trung thành.
 
Xe bỗng nhiên phanh , đầu Trình Dao Dao theo quán tính đυ.ng  lưng Tạ Ba, đau chảy nước mắt. Cô che cái trán định ,  trông thấy Tạ Ba  đầu , bên trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy cảm xúc  rõ  cô sợ hãi.
Trình Dao Dao  Tạ Ba   chút sợ, sững sờ thả tay xuống, cái trán đỏ một mảng, kiều nộn vô cùng: “Sao… Sao ?”
Tạ Ba bình tĩnh  Trình Dao Dao nửa ngày, đường cong  hàm căng cứng, giống như đấu tranh tâm lý  gì đó. Nửa ngày nặng nề   một câu: “Không nên xem  là  . Cô căn bản cái gì cũng  … Được ,  sẽ  với đại đội trưởng, ngày mai  để cô tới.”
“Tại  ?!” Trình Dao Dao ủy khuất  hiểu, một tràng tiếng truy vấn: “Anh   ghét bỏ     đúng ?  đang cố gắng học , buổi chiều  còn khen  gieo hạt chỉnh tề ?”
Trình Dao Dao càng  càng khổ sở: “   xuống ruộng nước  việc, con đỉa  thật dọa , chỗ  cắn  bắp chân còn đau ,  tin   xem!”
Trình Dao Dao  xong liền  vén ống quần lên, Tạ Ba gào to: “Dừng tay !”
Trình Dao Dao cũng  dám động, đôi môi đỏ như hoa hồng trễ xuống, lông mi vội vàng chớp động, mắt thấy  rơi lệ.