Một chuỗi lời  của Trình Dao Dao   lý, lo lắng của đám  thoáng bỏ , Trình Dao Dao  kéo căng khuôn mặt nhỏ cường điệu: “Các  cũng đừng  tìm đại đội trưởng! Ruộng đậu nành xa một chút, nhưng      ruộng nước cấy mạ. Hôm nay suýt nữa  đỉa cắn chết!”
Nhóm thanh niên trí thức   nhao nhao tố khổ: “Đỉa  quá dọa ,  cũng  cắn nhiều !”
“Chúng  vốn dĩ   dinh dưỡng,   đỉa hút nhiều m.á.u như , cũng    ăn bao nhiêu lương thực tinh mới bù đắp .”
Hàn Nhân còn  chút hả hê : “  vẫn là Dao Dao m.á.u ngọt,  thu hút muỗi  thu hút đỉa.”
Trình Dao Dao bóp cánh tay đầy thịt của cô: “Đi c.h.ế.t .”
Trình Dao Dao  phòng tắm rửa,  một  quần áo sạch sẽ, mái tóc xõa .
Một đám  trong sân  hoặc co quắp, la hét đói bụng, thấy Trình Dao Dao  hỏi: “Dao Dao, Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc    tìm cô ? Làm  cô về  mà bọn họ còn  về? Chờ Trình Nặc Nặc về nấu cơm đó!”
Trình Dao Dao thản nhiên : “Bọn họ tới đón , nhưng xe đạp chỉ  một chỗ, bọn họ phát huy tinh thần Lôi Phong để  đạp xe về , hai  họ  ở phía .
Hàn Nhân chướng mắt Trình Nặc Nặc: “Hừ, hai   quá dính . Cứ coi là   cũng nên trở  ? Đều  trễ như .”
Sắc trời dần dần tối, Trình Dao Dao nhếch đầu lông mày. Từ ruộng đậu nành đến đây nhiều lắm  một giờ, hai   cô nam quả nữ, hẳn là…
Bữa tối hôm nay   thịt, một chậu nấm canh, một chậu rau dại trộn, mỗi  hai cái bánh cao lương.
Lương thực tinh ở chỗ thanh niên trí thức  ăn hết sạch, hiện tại mỗi ngày dùng ba phần bột ngô bảy phần kiều mạch  thành bánh cao lương, sáng sớm mỗi ngày chưng lên một nồi, ấn theo đầu  mỗi   phân hai cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-62.html.]
Người già, trẻ em ăn  nhiều, huống chi là nhóm thanh niên trí thức đang lúc trai tráng. Bọn họ mỗi ngày  việc nhiều, chỉ dựa  hai cái bánh cao lương   thể nhét đầy bụng. Nguyên nhân cũng chính là đây, nhóm thanh niên trí thức thà rằng ngày ngày  việc — đại đội trong ngày mùa, giữa trưa đều thống nhất nấu cơm tập thể. Đồ ăn Trình Nặc Nặc nấu ăn xong đều  sức lực, mệt c.h.ế.t còn hơn đói chết.
Bánh cao lương  lớn  nhỏ, hôm nay Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc còn  về, bánh cao lương to trong chậu đều  chọn . Canh nấm thơm ngào ngạt cùng rau trộn,   ăn như hổ đói, ngay cả vụn rơi  bàn cũng quét  lòng bàn tay cho  miệng,
Hàn Nhân một bên ăn một bên hàm hồ : “Dao Dao, rau dại cô trộn ăn ngon thật, một chút cũng  đắng.”
Trình Dao Dao kinh ngạc : “Sao   đói thành dạng ?”
Một nam thanh niên trí thức miệng lớn nhai bánh cao lương, : “ còn  đến 4h  đói c.h.ế.t . Hôm nay cũng    , thật sự là đói!”
Hàn Nhân : “Hôm nay nhà ăn ăn bánh cao lương bột ngô cùng nấm xào, Trình Nặc Nặc nấu cơm thất thủ, mùi vị chẳng   cả, đói càng đến nhanh hơn.”
Những  khác cũng nhao nhao phụ họa, đều bảo hôm nay đói đến đặc biệt nhanh, đoán chừng là trời nóng, tiêu hao lớn.
Trình Dao Dao   nhíu mày, nhai bánh cao lương từ từ. Bánh cao lương  từ bột ngô và kiều mạch  thô ráp, nhai kỹ nuốt chậm, uống thêm hai ngụm canh nấm mới nuốt . Bánh cao lương  là Trình Nặc Nặc buổi sáng ,   mùi vị  cho  thoải mái.
Trình Dao Dao buổi chiều ăn gà ăn mày cùng nấm nướng, lúc   quá đói, tách nửa cái bánh cao lương  ăn . Cô vốn  đem bánh cao lương cho Hàn Nhân, nghĩ nghĩ thừa dịp    chú ý vụиɠ ŧяộʍ giấu  hộp cơm, trở về phòng.
Ban đêm,   đều lên giường  ngủ, Trình Nặc Nặc mới trở về, rón rén  phòng lên giường. Trương Hiểu Phong mơ hồ hỏi một câu: “Sao cô trở về muộn ?”
Trình Nặc Nặc thấp giọng : “…  gặp  thanh niên trí thức Thượng Hải ở thôn bên cạnh, cùng các cô  hàn huyên một hồi.”
“Nha.” Trương Hiểu Phong ban ngày  việc mệt  chết, cũng  nghĩ nhiều,   ngủ thϊếp .
Trình Dao Dao mở  một con mắt,  ánh trăng Trình Nặc Nặc an phận  bên trong chăn,  tiếp tục  hành động kỳ quái gì. Cô xoay , ôm hộp cơm ngủ tiếp. Sáng mai còn   ruộng đậu nành.