Trình Dao Dao chắp tay  lưng  xung quanh sân như lãnh đạo  thị sát. Cô rời nhà lâu  nhưng cái sân  vẫn sạch sẽ, tràn đầy sức sống như trong ký ức của cô.
Trong vườn, cà chua và dưa chuột  khô khéo. Rau xanh, rau cải  xanh um tươi , hành lá, gừng và rau thơm cũng xanh mơn mởn. Còn  một dãy cây khoai lang non, Tạ Tam  trồng cho cô ăn.
Trước khi Trình Dao Dao  Tô Châu  mua một đám gà con, bây giờ chúng nó  trở thành gà mái choai choai . Trong đó  một con gà trống nhỏ  cái màu màu đỏ, tinh thần phấn chấn, bộ dáng kiêu căng. Mấy con gà mái khác đều ngoan ngoãn ở trong lồng, con gà trống   chạy xung quanh sân, nó còn đánh  với Cường Cường.
Đây chính là con gà con Trình Dao Dao  chọn lúc ,  đầu nó  một nhúm lông màu đỏ  dễ phân biệt,  ngờ lớn lên  biến thành gà trống.
Bà Tạ   đế giày  : “Thể nào nó  khỏe như , hóa  là gà trống!”
Tạ Tam : “Gà trống cũng ,  thể ấp trứng gà con.”
Trình Dao Dao đắc ý gật đầu: “ ! Đến lúc đó gà con lớn   thể để trứng,  khi đẻ trứng  ấp gà con,   đẻ trứng, chúng  sẽ  lo thiếu trứng gà.”
Bà Tạ   ngừng: “Vậy cũng  nuôi  ! Mười mấy con gà  cũng đủ phiền !”
Tạ Phi : “Thím Ngân Quế ở bên cạnh nuôi ba mươi mấy con gà! Còn  vịt nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-627.html.]
Trong khi  chuyện phiếm, Trình Dao Dao  thêm tin tức mấy tháng nay, trong thôn cũng lặng yên phát sinh biến hóa. Nhà nào ở trong thôn cũng bắt đầu nuôi gà nuôi vịt,  nuôi sớm nhất  bắt đầu nhặt trứng gà , một ngày  thể nhặt  10 quả trứng đấy,  thể bù đắp nạn đói. Có  còn lén lút trồng đậu phộng và cây bông ở trong đất, đội tra xét cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua — thôn Đào Am khoa trương hơn thôn  nhiều, năm ngoái thôn Đào Am gặp lũ tổn thất nặng nề, đại đội thôn mở nơi xay bột, họ học thôn Đập Thượng bán đậu hũ và ép dầu. Dựa   mà các thôn khác  thể kiếm tiền, thôn Điềm Thủy   thể? Dưới sự hiếu thắng và ganh đua, trong thôn  duy trì sự hòa bình kỳ lạ.
Trình Dao Dao mơ hồ nhớ , chế độ sở hữu tư nhân vầ đất đai sẽ  sửa đổi trong hai năm tới. Trước khi điều  xảy , trong thôn dần dần xuất hiện những dấu hiệu nhỏ xíu mà cụ thể. Nông dân  lười biếng,  nông dân Trung Quốc  bản tính chịu  vất vả, một khi cho họ cơ hội,  họ nhất định  thể sử dụng mồ hôi và công sức lao động của  để đổi lấy thù lao phong phú.
Bà Tạ và Tạ Phi càng hiếu kỳ về chuyện của Trình Dao Dao, đặc biệt là Tạ Phi, cô quấn lấy Trình Dao Dao hỏi chuyện đóng phim: “Chị Dao Dao, lúc nào phim mới chiếu ?”
“Quay xong phim  chỉnh sửa cắt ghép nữa,  đó chèn nhạc, còn  thẩm tra, nhanh nhất cũng  đợi đến mùa xuân.” Trình Dao Dao  .
Tạ Phi mơ ước : “Đến lúc đó thôn chúng  sẽ chiếu phim của chị ? Không đúng, đến lúc đó em   ở huyện , em  thể đến rạp chiếu phim xem!”
Trình Dao Dao : “Chị cũng   nữa.” Bộ phim  còn  chắc  thể thông qua thẩm tra . Đề tài bộ phim   nguy hiểm, đạo diễn Vinh   đổi kịch bản, ông cãi  với  bên  mấy , cuối cùng   hai kết cục để thông qua thẩm tra.
Bà Tạ thấy Trình Dao Dao  quan tâm đến chuyện đóng phim mấy thì nhẹ nhàng thở , bà  : “Mặc kệ  thể chiếu  , việc đóng phim cũng giúp mở mang kiến thức. Mà   Dao Dao về Thượng Hải thăm   ,  hôm nay    ?”
Từ Thượng Hải về huyện Lâm An   mười mấy tiếng xe lửa, bà Tạ nhớ tới chuyện , rốt cuộc  xảy  chuyện gì mà mùng 1 Tết hai đứa nhỏ    xe lửa về nhà ?
Trình Dao Dao  hỏi thì lập tức ảm đạm, cô cầm chén  lên uống một hớp: “Muốn… Muốn về thôi ạ. Ở Thượng Hải   gì thú vị.”
“Sao Thượng Hải   thú vị?” Tạ Phi ngây thơ : “Không  chị  Thượng Hải   nhiều cửa hàng lớn, còn   nhiều khu vui chơi…”