Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bây giờ quốc gia nghiêm cấm hành vi mê tín, nhưng   vẫn cẩn thận cúng bái, Trình Dao Dao còn hái  một bó hoa dại trong ngày đông hiếm thấy đặt lên mộ. Cúng bái xong, bà Tạ đổ rượu lên mộ, Tạ Tam lấy cành cây và lá khô che  ngôi mộ như cũ.
Hóa  những cành cây khô  đều do Tạ Tam tự  để lên?”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trình Dao Dao, Tạ Tam giải thích: “Có một   cho rằng nhà  chôn vàng  mộ.” Để tránh họ quấy nhiễu   mất, Tạ Tam  chôn cất  nhà ở khu mộ tổ mà chôn cất ở khu đất hoang  núi.
Trình Dao Dao hận nghiếng răng: “Đồ    hổ! Anh đừng đau lòng, chờ qua hai năm nữa, chúng  sửa  khu mộ tổ,  đó dời mộ về đó.”
Tạ Tam ngắm  cô, ánh mắt dịu dàng: “Được.”
Hôm nay ánh nắng sáng rỡ, cỏ lau  sườn núi lắc lư theo gió, cơn gió mang theo mùi cỏ cây khô ráo. Người một nhà cũng  vội xuống núi, họ   sườn núi phơi nắng, ăn cơm nắm.
Cách đó  xa  một cây hồng dại, quả hồng  lớn hơn quả sơn tra mấy, phần lớn đều chín rơi đầy đất kéo tới một một đám chim sẻ. Trình Dao Dao hái một ít quả hồng  chín, cô chạy tới khoe khoang với bà Tạ.
Bà Tạ  : “Quả   ủ trong thùng gạo, đợi mười ngày nửa tháng mới ăn .”
Trên núi   nhiều loại trái cây  thể ăn . Một cây sơn tra mọc  sườn núi, quả đỏ mọng treo lắc lư ở đầu cành lấp lóe lấp lóe. Tạ Tam trèo lên cây,  cầm d.a.o bổ củi chặt mấy cành vứt xuống, Tạ Phi và Trình Dao Dao ở  đất nhảy nhót nhặt quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-644.html.]
Quả sơn tra tươi mới  cần rửa, lau qua  cho  miệng ăn luôn. Quả sơn tra giòn tan, cắn một miếng chảy đầy nước chua, nhai một lúc mới cảm nhận  vị ngọt.
 
Sườn núi nhỏ và rừng cây là một cái bảo tàng lớn. Bà Tạ dẫn Trình Dao Dao và Tạ Phi  hái cát cánh dại, cát cánh là đồ ăn quen thuộc  bàn ăn nhà họ Tạ. Bà Tạ lớn tuổi nhưng ánh mắt vẫn  chuẩn, bà tìm chính xác rau cát cánh, thấy hoàng kì (thuốc Đông y) và dược liệu khác, bà còn chỉ cho Trình Dao Dao xem. Một lúc , ba  đào  một bó lớn cát cánh, họ buộc chặt  để  trong giỏ.
Cát cánh
Tạ Tam cầm d.a.o bổ củi   rừng thông, nửa ngày  khiêng một đống cây khô , bên trong  cây chảy   nhiều nhựa trong suốt. Đây là gỗ thông,  khi chặt thành khúc nhỏ  thể dùng để nhóm lửa.
Bà Tạ  : “Có nhiều như  ! Có thể dùng đến sang năm đấy!”
Tạ Tam lau mồ hôi,  lấy một chùm quả kỳ quái đưa cho Trình Dao Dao. Trái cây màu nâu, hình dáng   giống chân gà uốn cong.
Trình Dao Dao lật qua lật  xem: “Đây là cái gì ?”
Tạ Tam : “Táo quải.”
Tạ Phi  : “Quả móng gà! Ngọt lắm!”