! Trình Dao Dao nghĩ , nắm chuôi : “ cũng  cần lấy đồ của , nón tre trả  ,   đội!”
Trình Dao Dao chạy tới cầm nón tre dùng sức nhét   Tạ Ba. Tạ Ba đưa tay nhọ nhõm tiếp , mặt trầm  thể nhỏ  nước.
Trình Dao Dao  nổ một tràng về phía : “Còn  gà ăn mày hôm qua, chuột tre hôm , bao nhiêu tiền  đổi thành tiền trả  cho !”
Trình Dao Dao mạnh mẽ lục trong túi lấy  một nắm phiếu lương thực. Đôi mắt hẹp dài của Tạ Ba khó  khi luống cuống,  nhanh   che giấu: “Đừng náo loạn.”
Trình Dao Dao càng  càng ủy khuất: “  náo, trả   trả  ! Anh    tính toán rõ ràng, phân rõ giới hạn với  ?  cũng  thể nhận đồ của ,  cũng  chiếm tiện nghi của đàn ông, dù … Dù  chúng  cũng   là bạn, tính toán rõ cung .”
Nói xong lời cuối cùng, Khóe môi Trình Dao Dao cong xuống, gắng gượng nhẫn nhịn, chỉ là da cô trắng nõn, vành mắt đỏ lên  dễ thấy.
Ngày thường cô vẫn  như , lộ  sắc mặt  ủy khuất, để trái tim   tan nát , hận  thể quỳ  mặt đất dâng cả thế giới lên cho cô.
Nắm đ.ấ.m xuôi ở bên  Tạ Ba nắm chặt gắt gao, đè xuống một trận xao động mới mở miệng: “  …”
“Anh   gì?” Hai tay Trình Dao Dao khoanh  ngực, giọng    đàm phán: “Nhanh tính toán sổ sách,  đem tiền trả  cho .”
Tạ Ba trầm mặc thật lâu, đội nón tre trong tay lên đầu Trình Dao Dao, nhanh chân  về phía dòng suối nhỏ.
“Này,   gì ?!” Trình Dao Dao nhấc nón tre lên,  thấy Tạ Ba  xổm bên cạnh dòng suối rửa tay, hiển nhiên là chờ ăn cơm.
Trình Dao Dao lộ  vẻ mặt đắc ý  lên,  theo. Chính cô cũng  ăn cơm , đều do Tạ Ba  tức giận, hiện tại bụng kêu ục ục.
Trình Dao Dao  đến bên dòng suối, khóe mắt thoáng  cái bánh cao lương lăn  mặt đất,   qua Tạ Ba một chút, cắn cắn môi, vụиɠ ŧяộʍ nhặt bánh cao lương về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-68.html.]
Tạ Ba rửa mặt và tay bẩn, Trình Dao Dao mở hộp cơm , đưa cho Tạ Ba một cái bánh cao lương, vụиɠ ŧяộʍ giấu cái bánh bẩn    lưng.
Tạ Ba  thấy, đưa tay: “Cho .”
Trình Dao Dao ngượng ngùng : “  bẩn .”
Tạ Ba nhận lấy, lau qua liền  cắn,  Trình Dao Dao đè  cổ tay: “Chờ một chút.”
Trình Dao Dao nghiêng  tới gần, môi đỏ thổi thổi bánh cao lương, thổi vụn cỏ ở  bánh : “Còn bẩn một chút.”
Bên tai Tạ Ba là thanh âm m.á.u sôi trào. Nhìn ở  cách gần như , da thịt Trình Dao Dao vô cùng mịn màng, trắng nõn giống như quả vải  lột vỏ. Mùi hương hoa đào nhàn nhạt   Trình Dao Dao chui  mũi, lông mi cong lên che khuất đôi mắt ẩn tình, dưỡi chiếc mũi cao cao là môi  đào nhỏ, dẩu lên một chút, giống như đang chờ một nụ hôn…
Trình Dao Dao thổi xong, ngẩng đầu  vặn đối diện với ánh mắt của Tạ Ba,  ánh mắt ám  của   giật : “…  thổi xong .”
“Ừm.” Tạ Ba ừ một tiếng, miệng lớn cắn bánh cao lương, ăn ở trong miệng cũng   mùi vị  ,  mắt đều là đôi môi đỏ . Cổ họng nuốt xuống, yết hầu khát khô  sặc: “Khụ khụ khụ…”
“Sao   cẩn thận ?” Trình Dao Dao bắt lấy cơ hội, lên mặt cụ non phê bình Tạ Ba, mở ấm nước của   đưa cho : “Nhanh uống nước !”
Tạ Ba nghẹn gò má đỏ lên, nhận nước uống luôn, giọt nước theo khóe môi lăn xuống cổ, khó khăn thở  một . Đợi thấy rõ trong tay là ấm nước của Trình Dao Dao,  phun  một ngụm nước.
Nhất thời nhốn nháo rối loạn.
Trình Dao Dao thế mà   , mà là  hổ : “Đều tại , về    lãng phí lương thực nữa.”
Tạ Ba ăn bánh cao lương trong tay,  gương mặt đỏ lên  dễ thấy.