Tạ Phi đỏ mặt mách : “Chị Dao Dao bắt nạt em!”
Tạ Chiêu mỉm  : “Anh giúp em bắt nạt  em .”
Trình Dao Dao ngẩng đầu lườm , cô thấy khóe môi  cong lên mang theo nụ  mập mờ,  hiểu  cô  nhớ tới  nhiều cảnh tượng  thích hợp với trẻ em, mặt cô đỏ ửng  lên tiếng nữa.
“Hừ!” Tạ Phi  rõ ràng lắm, cô   trai là chỗ dựa, lúc  mới   gói bánh tiếp.
Một chậu bột mì gói  50 cái bánh, trong đó  35 cái bánh ngọt, 15 cái bánh mặn. Để nhận , họ để lá khúc  mặt bánh để phân chia.
 
Sau khi hấp tầm 20 phút thì mở nắp nồi,  nước bên trong nồi lập tức bay  ngoài. Chờ  nước tan hết, mới khúc màu xanh tròn vo trơn bóng lộ , mùi thơm của gạo nếp và rau khúc bay khắp phòng bếp.
Mỗi  cầm một cái, nhân lúc còn nóng cắn một miếng, nóng bỏng! Bột nếp dinh dính mềm mịn trộn với rau khúc thảo thơm ngát. Nhân đậu đỏ thơm ngọt, đầu lưỡi còn  thể nếm  hạt đậu đỏ  mềm hẳn.
Lúc đầu bà Tạ và Tạ Phi   ăn nhân trứng chà bông, nhưng thấy Tạ Chiêu ăn xong cái thứ nhất  lấy cái thứ hai ăn tiếp thì nửa tin nửa ngờ cầm một cái bánh nhân chà bông chia  mỗi  một nửa.
Sau khi cắn một miếng mới phát hiện bên trong nhân bánh trứng chà bông  mùi sữa nhàn nhạt, chà bông và trứng trộn lẫn với  tạo thành phản ứng hóa học mang đến vị giác  đặc biệt.
Bà Tạ  liên tục: “Nhân bánh mặn  ngon, mùi vị  đặc biệt!”
Mọi   bên cạnh bếp lò ăn hết mấy cái bánh khúc. Ngay cả bà Tạ cũng ăn hai cái rưỡi, bà  : “Không ,  , ăn nhiều quá .”
Tạ Phi cũng  : “Ngon quá, rõ ràng cháu ăn no  nhưng vẫn  dừng .”
“Tý nữa chị nấu một bình  gạo uống tiêu hóa.” Trình Dao Dao cầm bánh khúc  : “Bánh khúc  giống loại bánh khác, để nguội ăn ngon hơn, lớp vỏ sẽ dai và mềm. Tiểu Phi, chờ em trở  xưởng, em mang mấy cái cho bạn cùng phòng.”
Tạ Phi cao hứng đáp ứng.
Trà gạo
Bà Tạ : “Bánh khúc ăn nhiều sẽ ngán, đừng tham ăn quá. Tý nữa còn uống canh gà đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-689.html.]
Trình Dao Dao lập tức mách bà: “Tạ Chiêu ăn nhiều lắm.”
“Khẩu vị Chiêu ca nhi lớn, nó ăn thêm hai cái nữa vẫn ăn  cơm, cháu thì ?” Bà Tạ chê  cô.
Trình Dao Dao ấm ức: “…”
Tạ Chiêu mỉm   cô, nụ  mang theo sự lưu manh. Trình Dao Dao càng tức!
Bà Tạ lấy mấy cái bánh bỏ  lá tre: “Cho mấy nhà hàng xóm ăn thử.”
Tạ Phi : “Cháu cũng .” Bây giờ Tạ Phi   , cô  còn sợ   ngoài như lúc  nữa.
Trong phòng bếp chỉ còn Trình Dao Dao và Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu bóp nhẹ chóp mũi Trình Dao Dao: “Miệng  thể treo lọ dầu .”
“Tạ Chiêu,  đáng ghét lắm!” Trình Dao Dao đuổi theo Tạ Chiêu chạy  sân: “Anh  !”
Tạ Chiêu ôm eo cô xoay mấy vòng.
“Á á á! Mau thả em xuống, em chóng mặt!” Trình Dao Dao đạp chân, cô    trách .
Cường Cường cũng chạy tới, nó xoay vòng quanh chân Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu  xoay một vòng nữa: “Còn mắng chửi  nữa ?”
Trình Dao Dao  thở   : “Em… Ha ha… Không mắng,  mắng nữa!”
Bỗng nhiên cửa cổng  đẩy ,  mở cổng  thấy cảnh  thì kêu lên.