Bánh cao lương coi như mới, nhai mềm, cẩn thận nhai nuốt  thể nếm  mùi bột ngô thơm ngọt. Trình Dao Dao cắn miếng nhỏ miếng nhỏ, một miếng của Tạ Ba  thể nuốt xuống nửa cái,  ăn cái gì cũng  nhanh, cẩn thận nhai nuốt giống như đang thưởng thức món ăn ngon khó  .
Trình Dao Dao dùng nhánh cây kẹp dưa muối đặt lên bên  bánh của Tạ Ba: “Ăn luôn .  dưa muối     , cho nên mới khó ăn như .”
Trình Dao Dao nghiêm túc  : “Chờ  hôm nào  thêm chút mỡ heo, xào dưa muối mới thơm nhất.”
Bánh và dưa muối thực sự  thể so với nấm nướng và gà ăn mày Trình Dao Dao , Tạ Ba  khuôn mặt Trình Dao Dao,  cảm thấy bên trong miệng nếm  chút vị ngọt.
Tạ Ba ăn hai cái thì  chịu ăn nữa,  Trình Dao Dao chậm rãi gặm bánh, còn nhíu  cái mũi, vô ý lộ  biểu tình ghét bỏ, giống như con mèo kén ăn.
Tạ Ba mỗi ngày  việc, đều phân công việc xa thôn nhất, cũng là công việc nặng nhọc nhất. Vì cơm trưa chạy tới chạy lui một chuyến  phí nửa ngày thời gian,  đáng, chỉ  thể tự  mang cơm. Tiền công  nhận  đều đổi thành thuốc cho bà nội, dù cho  thể cầm cơm từ nhà ăn về, cũng đều mang về cho bà cùng em gái. Hắn một thanh niên 20 to xác, chỉ ăn hai nắm rau dại,    thể ăn no.
Tạ Ba ăn hai nắm rau dại,  ăn hai cái bánh cao lương, bánh bột ở trong bụng lâu   cảm giác no đủ. Ngồi song song cùng Trình Dao Dao, tâm tình khó  mềm mại.
Trình Dao Dao ăn chậm, một cái bánh ăn  lâu, thấy Tạ Ba   chằm chằm, liền sai bảo : “  ăn quả dâu.”
Tạ Ba bình tĩnh  cô, ánh mắt nhu hòa hơn so với hai ngày ,   Trình Dao Dao ngượng ngùng. Cô chống nạnh dữ dằn cường điệu: “Anh mỗi ngày  hái dâu cho ,  mang bánh cao lương trả  cho .”
Tạ Ba coi là thật lội nước  đến bên bờ , qua  lâu mới trở về, trong tay  cầm quả dâu, mà là  đào óng ánh sáng long lanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-69.html.]
Anh đào nho nhỏ màu đỏ cam, sáng long lanh như san hô, hạt châu, rửa qua trong suối, giọt nước nhấp nhô bên . Đặt ở bên  chiếc lá xanh biếc,   thấy sinh lòng vui vẻ.
Trình Dao Dao lúc  vô cùng cao hứng, nắm lấy tay Tạ Ba hung hăng lắc một trận: “Sao    thích ăn  đào nhất? Anh đào  vận chuyển khó khăn nhất,  nhiều năm  ăn qua  á !”
Tạ Ba  trả lời, cắm đầu về trong ruộng  việc. Hơn nửa ngày, xúc cảm mềm mại  cổ tay  biến mất,  vô ý dùng bàn tay sờ qua cổ tay, bên tau nóng hổi.
Trình Dao Dao  ở chỗ râm mát trong đất ăn  đào. Loại  đào nhỏ   bản xứ cũng gọi là ân đào, da mỏng vị nồng, so với  đào lớn nhập khẩu ở kiếp  của Trình Dao Dao ngon hơn nhiều. Đáng tiếc  đào nhỏ da mỏng nhanh hỏng, buổi sáng hái buổi chiều  thể sinh  giòi bọ, kiếp   để trong hộp đá lạnh, dùng chuyển phát nhanh giao cũng   gì . Trình Dao Dao từ khi rời nhà ông bà ngoại thì  ăn  nữa.
Trình Dao Dao nhét một quả   một quả  miệng, quai hàm động động, môi đỏ cong lên, phun hạt  đào , tự   hề hề ngốc ngốc.
Tạ Ba bỗng nhiên tỉnh ngộ nhận   đang  cái gì, hung hăng bóp lấy bàn tay, ép  chuyên tâm  việc.
Trình Dao Dao  chạy tới, trong tay cầm theo nửa cái bánh cao lương: “  ăn  nữa.”
Nói xong nấc một cái nho nhỏ.
Tạ Ba còn  lên tiếng, Trình Dao Dao che miệng , gương mặt đỏ bừng lên, trợn mắt   : “Không cho , đều do  đào ăn quá ngon!”
Tạ Ba  dám ,  phía  cô, một đống lớn  đào đều ăn sạch, lưu  một đống hạt trụi lủi, kinh ngạc: “Cô ăn hết ?”
“Làm ? Anh cũng  ăn ,  quên để  cho  một ít .” Trình Dao Dao  chút ngượng ngùng sờ sờ bụng.