Hai  vui vẻ về đến nhà, Trình Dao Dao chạy lên mở cửa nhưng cửa cổng đóng kín. Trình Dao Dao đẩy  nữa: “Tạ Tam, bên trong khóa cửa ? Lúc   ngoài khóa cửa ?”
Tạ Tam đẩy cửa nhưng cửa  khóa từ bên trong. Hắn gõ cửa gọi: “Tiểu Phi, mở cửa!”
Trình Dao Dao cảm thấy  đúng: “Tiểu Phi ở nhà một  khóa cửa  gì? Mở cửa, mở cửa!”
Trong sân yên lặng  một tiếng động. Trình Dao Dao gấp gáp, bây giờ quan hệ của Tạ gia với hàng xóm  , ban ngày  từng khóa cửa, Tạ Phi ở nhà một   khóa trái cửa, chẳng lẽ    ?
Đang nghĩ ngợi, đầu tường xuất hiện cái đầu nhỏ tròn trịa màu cam. Trình Dao Dao vội vàng hỏi Cường Cường: “Tiểu Phi ? Mau gọi em   mở cửa !”
Cường Cường đặt m.ô.n.g  chồm hổm  đầu tường, cái đuôi lông xù lắc qua lắc , nó ngoẹo đầu  hai  lo lắng.
Trình Dao Dao: “… Được . Tạ Tam,  trèo tường  xem !”
Tạ Tam cũng trầm mặt,  để đồ xuống  trèo tường thì bên trong  động tĩnh: “Anh? Chị Dao Dao?”
“Chị đây!” Trình Dao Dao gõ cửa: “Mửa cửa !”
Tiếng mở chốt cửa vang lên, cửa cổng  kéo , Tạ Tam lập tức  ,  thấy Tạ Phi   việc gì   mặt .
Tạ Tam thở phào nhẹ nhõm, Trình Dao Dao kéo Tạ Phi hỏi: “Em khóa cửa  gì ? Chị gọi cũng  thấy gì, dọa c.h.ế.t bọn chị !”
“Vừa  em ở trong phòng nên   thấy. Em khóa cửa…” Sắc mặt Tạ Phi  kỳ lạ, cô   nên  từ : “Bởi vì…”
Tạ Phi : “Vừa  em chị Dao Dao tới.”
Trình Dao Dao  xong lập tức giận dữ: “Trình Nặc Nặc? Sao em  để cô  ? Cô    gì chứ?”
Trình Dao Dao      nhà,  bàn  một chén  và bánh ngọt.
Tạ Phi chán nản : “Cô   cô  đến thăm chị,  đó trực tiếp  . Em… Em   cho cô   nhưng em  ngăn  cô .”
“Chồn chúc Tết gà, cô   lòng  như  ?” Trình Dao Dao : “Em  cẩn thận .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-696.html.]
“Da mặt cô  dày lắm,  mãi  , cô  còn  nhớ bánh ngọt chị Dao Dao .”
Trình Dao Dao nhíu mày: “Em cho cô  ăn ?”
Tạ Phi vội vàng lắc đầu: “Em pha một chén  khô cho cô ,  lấy bánh ngọt mua trong huyện . Lúc em  pha , cô  còn chạy đến phòng chị   xem một chút, khó khăn lắm em mới đẩy cô    .”
Sắc mặt Trình Dao Dao  đổi, cô vội vàng chạy về phòng. Màn  giường cô  treo gọn lên, chăn nhỏ màu hồng gấp chỉnh tề, ánh nắng chiếu xuống cái bàn gần cửa sổ,  bàn rải rác sách vở và sổ ghi chép. Nền đất lát gạch xanh sáng bóng, lúc  nhiều thêm mấy dấu giày bẩn.
Cạnh tủ và đầu giường đều  dấu giày . Trình Dao Dao vội vàng mở tủ quần áo  xem, quần áo vẫn nguyên xi nhưng hộp bánh ngọt  động . Bên trong hộp bánh ngọt sạch sẽ đựng mấy đồ vật linh tinh.
Trình Dao Dao  chạy đến giường lật xem. Cô thò tay  cái lỗ  đầu giường, ví nhỏ vẫn còn ở đó. Tiền và phiếu định mức bên trong hộp trang sức khảm trai còn đầy. Trình Dao Dao nhấc chăn đệm lên.
Tạ Tam trầm giọng hỏi: “Mất cái gì ?”
“Hình như… Không .” Trình Dao Dao  hiểu gì. Đây   là tính cách của Trình Nặc Nặc, cô  và  cô   một bụng ý , bên trong hộp nhỏ của cô  200,300 đồng, quần áo trong tủ cũng quý giá. Coi như cô   lấy thì cũng giở trò  hỏng mới đúng.
Tạ Tam ôm Trình Dao Dao xuống đất,  kiểm tra  một .
Tạ Phi thấy hai  nghiêm túc thì sợ hãi nắm chặt vạt áo: “Cô   một lát em liền phát hiện, đó đẩy cô   luôn. Chị, cô  trộm… cầm cái gì ?”
Ở niên đại ,  nông dân coi “Trộm” giống như tội g.i.ế.c , Tạ Phi lập tức đổi thành “Cầm”.
“Xem  cô   kịp giở trò .” Trình Dao Dao : “Chị thấy trong phòng  thiếu gì.”
Tạ Tam kiểm tra xong cũng  thấy  vấn đề thì yên lòng. Hắn thuận miệng : “Em Dao Dao, nước hoa đào hết .”
Trình Dao Dao thuận miệng : “Không thể nào, nước…”
Trình Dao Dao lập tức im lặng.
Trên bệ cửa sổ đặt một cái bình gốm nhỏ, Trình Dao Dao mua 5 mao tiền ở  chợ đen, cô cắm một cành hoa đào bên trong, nụ hoa ửng hồng trong tiết trời lạnh buốt. Bây giờ nước trong bình cạn sạch  còn một giọt nước nào.  cánh hoa trong bình vẫn tươi mới, nụ hoa còn sắp nở.
Vẻ mặt Trình Dao Dao kỳ quái, bỗng nhiên cô nghĩ đến một khả năng.
Lần  Trình Nặc Nặc nghi ngờ trong bánh ngọt trứng gà của cô  linh tuyền. Bây giờ nhân lúc cô   nhà lập tức xông  phòng ngủ của cô,  động đến tiền cũng  động đến quần áo, cô  chỉ lục cái hộp bánh ngọt,   đến vì linh tuyền ?