(Từ chương  Tui  tắt cụm “thanh niên trí thức” là “TNTT” các nàng nha, Tại lười đánh máy quá >.<)
Tạ Ba    thôi, ánh mắt liếc  vòng eo của Trình Dao Dao, một vòng tinh tế, cũng   ăn tới chỗ nào.
Trình Dao Dao kín đáo đưa bánh cao lương cho Tạ Ba: “Cái  cho ,  no bụng ,   ăn nữa.”
Lại từ chối đó là già mồm, Tạ Ba nhận lấy hai cái ăn, để Trình Dao Dao nghỉ ngơi, tránh mặt trời một lát.
Trình Dao Dao đội nón tre nhỏ cô yêu thích, : “Không cần nghỉ ngơi. Chúng  cố gắng  việc, hôm nay về về nhà sớm.”
Tư thế gieo hạt của Trình Dao Dao  nhuần nhuyễn, tay nhỏ vung một cái, bốn hạt đậu chỉnh tề rơi  trong hố, dùng chân đẩy đất. Sau đó cẩn thận từng li từng tí ước lượng hai bước, ngoan ngoãn     hung hăng nhào nặn.
Chưa đến 4h30 hai   kết thúc công việc. Không thể về nhà sớm, Trình Dao Dao ồn ào bắt Tạ Ba đưa cô lên núi hái  đào,   mang về cho nhóm TNTT ăn thử.
Tạ Ba : “Cô ở đây chờ ,  hái cho cô.”
“  tự  hái.” Trình Dao Dao hất cằm lên, dáng vẻ ngang ngược cũng     chán ghét, chỉ  cho   nhịn   thỏa mãn  yêu cầu của cô.
Tạ Ba im lặng chớp mắt, đáp ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-70.html.]
Trình Dao Dao cũng phát hiện, Tạ Ba thật   dễ  chuyện, mặc dù gương mặt luôn luôn lạnh lùng.
Thật  cũng  kỳ quái. Ở trong sách, Tạ Ba là một nhân vật lặng lẽ, ít  nhưng  ngoài ý   cho   ỷ , nhân khí  khi xuất hiện cao hơn nhiều so với nam chính,  hiểu  bà tác giả  kế bất công với  con đẻ  đẽ cao ráo, để Tạ Ba  theo đám đông cho  khí thế chứ thực   giúp  gì.
Đi sang bờ bên    qua dòng suối nhỏ. Đối mặt với dòng suối nhỏ trong lành  thấy cả đáy, Trình Dao Dao cởi giày  ở  bờ, ngón chân trắng mịn khẩn trương cuộn ,  dám xuống . Con rắn   để  bóng ma quá lớn cho cô, nếu   Tạ Ba liều  cứu cô, cô  thể trúng độc chết!”
Mắt Trình Dao Dao  đáy nước,    Tạ Ba dò xét, bỗng nhiên duỗi tay về phía . Trong nháy mắt Tạ Ba cứng ngắc thành một khúc gỗ, tránh  bước mấy bước  trong nước,  với Trình Dao Dao: “Cô xuống ,  cam đoan   việc gì.”
“…Hừ!” Trình Dao Dao kéo ống quần lên, lộ  bắp chân thẳng tắp tinh tế, mắt cá chân trơn bóng như ngọc. Cô cắn môi, thử giẫm  trong nước thăm dò. Đá cuội  đáy nước trơn trượt, lòng bàn chân non mềm của Trình Dao Dao  kịp chuẩn  đạp lên, đầu tiên là kịch liệt đau nhức,   trượt : “A!”
Lòng bàn chân của Trình Dao Dao cô cùng đau, nửa  đều tê,  bộ nghiêng nghiêng ngã  trong nước, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc Tạ Ba đỡ  cô, ôm lên cao, bọt nước tung tóe ướt nửa  Tạ Ba. Ấm, mềm, nhẹ, trong đầu Tạ Ba ầm vang một tiếng,  thể vội vàng  phản ứng, hai tay nâng Trình Dao Dao lên, bước mấy bước lên bờ.
Trình Dao Dao   nhẹ như , mềm mềm giống như một đóa hoa mới nở, nhẹ nhàng ở  đồng cỏ. Ngón chân mượt mà khẩn trương cuộn , mu bàn chân dính chút nước, trắng trắng tỉ mỉ tinh tế, lác mắt .
Tạ Ba để Trình Dao Dao xuống  lập tức buông tay . Trình Dao Dao chỉ  chân  ướt, Tạ Ba thì ướt hơn nửa . Hai  bốn mắt  , trong lúc nhất thời   nên  gì.
Trình Dao Dao sợ hãi  thôi, gương mặt xinh  trắng bệch, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy sương mù, bàn chân trần trụi  ở đó, đơn giản…