Lâm Bình Bình  oán trách cô một trận, cô : “   cô  cố ý  .  chỉ     thông minh một chút, đừng  vũ khí để   sử dụng.”
Lâm Bình Bình   rõ sự trào phúng của cô nhưng  hiểu . Trình Nặc Nặc đẩy Lâm Nhiên Nhiên  cô   mắng   trừ tiền, đây chính là lấy cô  vũ khí để sử dụng! Trong lòng Lâm Bình Bình cũng  thêm một cây gai.
Trình Nặc Nặc  sấp  đất, nước chua nôn hết , mùi thối cực kỳ khó ngửi. Cô cố nhịn cảm giác buồn nôn  đó che miệng . Đây đều là linh tuyền đó, cô  thể nôn tiếp .
Trình Nặc Nặc từ từ  dậy  rửa tay. Không  do tâm lý  gì mà cô cảm thấy tay   trắng hơn .
Chờ Trình Nặc Nặc  về nhà kho, Lâm Bình Bình và Lâm Đan Đan biểu lộ kỳ quái, hai    chuyện với cô nữa. Trình Nặc Nặc cố ý khen Lâm Bình Bình xinh  nhưng Lâm Bình Bình chỉ lạnh lùng hừ nhẹ.
Dạ dày Trình Nặc Nặc  thoải mái, cô cũng lười quản hai con nhóc , cô cúi đầu  việc. Cả chiều cô  ngoài nôn 2,3 , cô đau lòng nhưng cũng  còn cách nào khác.
Lần cuối cùng cô nôn hết mật đắng . Đợi cô  về,   đều  về , chỉ còn Lâm Nhiên Nhiên và Thẩm Yến đang thu dọn đồ đạc,    .
Thẩm Yến  gì đó, Lâm Nhiên Nhiên  trả lời nhưng   thẹn thùng, Thẩm Yến lập tức mừng rỡ,  vui vẻ  hăng say.
Một   trai nhã nhặn, một  rụt rè đáng yêu, hai   một chỗ trông  quen thuộc  xứng đôi. Nhất là lúc thấy gương mặt trắng nõn yếu ớt của Lâm Nhiên nhiên, chất độc trong lòng Trình Nặc Nặc phun tung tóe.
Cô càng tức,  mặt càng  dịu dàng: “Anh A Yến.”
Tiếng gọi khàn khàn xuất hiện đột ngột, Thẩm Yến ngẩng đầu ,  thấy cái bóng thấp bé khô gầy  cửa. Nắng chiều ở bên ngoài chiếu xuống đỏ như máu,  giống ma quỷ.
Lưng Thẩm Yến đổ mồ hôi lạnh,  cau mày : “Sao cô còn ở đây?”
Trình Nặc Nặc : “Anh A Yến,   thể đưa em về nhà ?”
Trình Nặc Nặc mở miệng gọi “Anh A Yến”  Thẩm Yến   tự nhiên,   lướt qua Lâm Nhiên Nhiên: “ và cô  tiện đường.”
Ánh mắt long lanh nước của Lâm Nhiên Nhiên cụp xuống: “Ôi, thời gian  còn sớm nữa, em cũng  về đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-719.html.]
Thẩm Yến  thấy sự thất vọng  mặt cô,  lập tức đau lòng  đó  tự chủ  mà  theo cô  ngoài.
Lúc  qua bên  Trình Nặc Nặc, Trình Nặc Nặc kêu lên: “Thẩm Yến,  em  thoải mái.”
Mấy chữ “  thoải mái” nhấn mạnh, đột nhiên Thẩm Yến run lên,  nghĩ đến chuyện nôn mửa của Trình Nặc Nặc  chiều nay.
Sự sợ hãi và lạnh lẽo như rắn độc bò  lưng,  chờ Lâm Nhiên Nhiên  xa thì hít một : “Không,  thể nào…”
Trình Nặc Nặc  chằm chằm , bỗng nhiên cô   tiếng: “Sao   thể? Em  , em  lừa .”
“Cô  dối! Sao  thể như thế !” Thẩm Yến : “ và cô đều…”
“Anh quên    ?” Trình Nặc Nặc  .
Gân xanh  trán Thẩm Yến nhảy lên: “Chỉ  một  đó. Lần đó  uống say, cô cố ý mặc quần áo của Dao Dao để dụ dỗ ,    cô!”
Trình Nặc Nặc bước tới gần, cô  nhẹ nhàng: “Chỉ cần  thích, em  thể đóng vai đó tiếp.”
Da mặt Thẩm Yến co , bỗng nhiên  che mũi đẩy cô : “Sao cô  thể  thế Dao Dao chứ? Lần đó  uống say, cô và Dao Dao  bao giờ giống ! Cô  bộ dáng bây giờ của  xem,   cô  mùi gì?”
Da mặt Trình Nặc Nặc cứng đờ, bỗng nhiên cô xé rách mặt nạ, cô sờ bụng  lồi  : “Thẩm Yến, đừng  kiểu cho thể diện mà  cần! Lúc   ngủ với     những lời như ? Ăn xong liền   nhận  nữa ?”
Lúc  gương mặt Trình Nặc Nặc thô bỉ giống hệt Ngụy Thục Quyên. Thẩm Yến  bức lùi về : “Cô…Sao cô  thể   lời như thế? Trình Nặc Nặc,  sẽ  kết hôn với cô. Nhà  cũng  cho  như cô  cửa!”
Trình Nặc Nặc kéo khóe miệng, cô cũng  tức giận: “  nhà  tính toán cái gì,  để  ở nông thôn mấy năm, chờ  tuyệt vọng  thì vớt  về thành phố đúng ?”
Thẩm Yến tức giận: “Cô xem trộm thư của !”
Trình Nặc Nặc vuốt bụng : “Nghe  năm nay bố   thăng chức ? Anh  xem, nếu bây giờ cấp  nhận  thư tố giác  con của ông   loạn,  kết hôn mà  con thì sẽ  kết quả gì đây?”
Sắc mặt Thẩm Yến lập tức biến đổi.