Thẩm Yến nắm chặt bả vai Trình Nặc Nặc, sắc mặt như  ăn  : “Trình Nặc Nặc! Cô dám! Cô  tin  sẽ…”
Lực tay của  đàn ông giận dữ gần như  bóp nát vai cô, Trình Nặc Nặc kêu đau: “Anh thử xem. Không kết hôn với ,  sống cũng   ý nghĩa gì nữa.”
Thẩm Yến  chịu nổi nữa,  hất cô : “Trình Nặc Nặc, cô là đồ điên!”
Thân thể gầy gò của Trình Nặc Nặc  đẩy  xa  đó đυ.ng  mặt bàn. Cô đau đơn cuộn  như con tôm: “Bụng, bụng của !”
“Cô   chứ?” Thẩm Yến thấy thế thì luống cuống,  vội vàng  tới xem tình huống của cô.
Thẩm Yến   xuống, Trình Nặc Nặc lập tức nhào  n.g.ự.c . Thẩm Yến giận dữ: “Trình Nặc Nặc, cô  lừa ! Buông !”
Hai tay Trình Nặc Nặc ôm chặt cổ Thẩm Yến, cô : “Anh A Yến,  quan tâm em như , rõ ràng trong lòng  vẫn  em mà! Trong bụng em còn  con của ,    xem  quan hệ của chúng  ?”
 
Thẩm Yến đẩy Trình Nặc Nặc  giống như chạm    bệnh hủi: “Buông tay ! Trình Nặc Nặc,    bao nhiêu  ,   thể  cùng cô nữa! Lúc cô và  cô hủy tiền đồ của   lúc cô dùng sự nghiệp của bố  uy hϊếp , cô   chúng   thể   nữa!”
Cánh tay khô gầy như que củi của Trình Nặc Nặc giống như   nhiều sức: “Vừa  em  linh tinh thôi! Em thực sự yêu  nên  sợ mất ! Em quên lúc  chúng  vui vẻ như nào  ? Những ngày ở ký túc xá thanh niên trí thức… Anh  gì em đều cho !”
Khoảng thời gian điên cuồng mê loạn ở ký túc xá thanh niên trí thức hiện  trong đầu, động tác của Thẩm Yến chậm .
Chuyện quan hệ nam nữ ở niên đại   nghiêm trọng. Mấy năm nay Thẩm Yến và hai chị em nhà họ Trình ở cạnh  nhưng Thẩm Yến  bao giờ chạm  Trình Dao Dao mà từ đầu đến cuối chỉ  một  Trình Nặc Nặc.
 
Cuối cùng đàn ông vẫn là động vật  cảm giác, nhớ  làn da trắng nõn của Trình Nặc Nặc lúc , hô hấp của Thẩm Yến lập tức nặng nề.
Trình Nặc Nặc hiểu rõ  như lòng bàn tay, cô giống như rắn ghé  tai   nhỏ: “A Yến, chỉ cần  kết hôn với em, chúng   thể vui vẻ giống như . Em sẽ cố gắng chăm sóc , chúng  quên hết những chuyện  vui   ?”
Ngón tay Trình Nặc Nặc chạm lên mặt Thẩm Yến,  thô ráp  mang theo mùi thối.
Đột nhiên Thẩm Yến lấy  tinh thần,   gương mặt Trình Nặc Nặc ngay gần. Khô gầy ảm đạm, lỗ chân lông thấy rõ. Cánh tay ôm  cũng gầy như que củi,  gì  sự mượt mà của cô gái trẻ.
Hắn sợ run cả ,  đó vô thức đẩy Trình Nặc Nặc ngã lăn  đất.
Trình Nặc Nặc  đẩy mạnh xuống, xương cốt  gãy đôi. Cô ngẩng đầu  Thẩm Yến cố gắng lau mặt : “Cô đừng mơ tưởng hão huyền nữa! Cô  bộ dạng bây giờ của cô !”
 
Động tác của Thẩm Yến trực tiếp đốt cháy Trình Nặc Nặc. Cô  thấy giọng điệu the thé của : “Em  ? Bây giờ  chê em  đúng ? Tất cả đều do con đĩ Trình Dao Dao hại em thành như ! Là cô , cô  trộm…”
Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc che miệng .
Thẩm Yến nghi ngờ: “Dao Dao trộm cái gì của cô?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-720-cuong-cuong-nhuong-nhuong.html.]
Tố chất thần kinh của Trình Nặc Nặc bắt  Thẩm Yến, cô : “Em sẽ  hơn mà, A Yến,   em ,   kỹ xem, em trắng hơn .”
Trời dần dần tối, ánh nắng cuối cùng đỏ như m.á.u chiếu lên gương mặt Trình Nặc Nặc. Thẩm Yến rùng : “Đồ điên! Cô  c.h.ế.t !”
Hắn hất tay Trình Nặc Nặc   đó xoay  chạy .
Phía  truyền đến giọng  sắn bén của Trình Nặc Nặc: “Thẩm Yến,   c.h.ế.t cũng  kéo cả nhà   đệm lưng!”
Thẩm Yến chạy trối chết.
Trình Nặc Nặc  trong nhà kho. Ánh nắng cuối cùng biến mất, nhà kho rộng lớn  bóng  bao phủ giống như một cái lồиg giam to.
Trình Nặc Nặc cho tay  miệng cắn mạnh. Cô  thể kéo dài thêm nữa, 2,3 tháng    bụng mang thai mới . Cô nhất định  lôi kéo Thẩm Yến về quan hệ thật để mang thai  khi  nghi ngờ.
Lúc  quan hệ nam nữ  thể nắm chắc Thẩm Yến, nhưng hôm nay Thẩm Yến   chạm  cô. Trình Nặc Nặc lo nghĩ,  lẽ do cô biến dạng…
Phải lấy  linh tuyền thì Thẩm Yến mới  về bên cô, bố Trình cũng  lôi kéo về, vận mệnh của cô và Trình Dao Dao sẽ đổi   nữa!
Trình nặc Nặc cắn chảy cả m.á.u mới  đầu óc tỉnh táo . Ngày nào Trình Dao Dao cũng  hai con ch.ó Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong  theo,  ít khi lạc đàn. Cô  suy nghĩ cẩn thận mới .
Ban đêm ở nông thôn  , đặc biệt là lúc mây đen che khuất mặt trăng và ngôi , cả thôn  bóng tối bao trùm tối om.
Trình Dao Dao đối đèn dầu bận rộn  bếp lò. Cô  nhào bột mì  cho thêm bột Phú Cường   đó để lên mâm. Để bột mì bên ngoài nửa tiếng thì  thể cho  nồi nấu .
Cửa phòng bếp khép hờ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên gương mặt cô    nghĩ đến câu “Chỉ sợ ban đêm ngủ thϊếp  nên  đốt đèn để ngắm hoa nở.”
Cô lau sạch bếp lò, thu dọn  thứ. Lúc   sang chỗ khác thì  một đôi tay ôm cô từ  lưng.
“Á!” Tiếng hét chói tai của Trình Dao Dao  che , hai chân cô đá lung tung.
Giọng  bình tĩnh vang lên bên tai: “Cướp đây!”
Trình Dao Dao phát  tiếng ưm ưm, chờ bàn tay  dời , cô mới run rẩy : “Em   tiền, cho  một bát mì nhé.”
Cô xoay    đối diện với đôi mắt hẹp dài: “Anh cần  mì. Anh cướp…”
Trình Dao Dao nhào lên, cô giữ chặt tên cướp : “Em đặc biệt  đồ ăn khuya cho  đó! Anh  cần hả?”