“Cái kẹp tóc   ,   thấy nó liền nhớ tới cô. Không  từ chối .”
Món quà nhỏ, dỗ ngon dỗ ngọt,  tôn trọng  khác.
Đôi mắt nai con của Tạ Phi mở to hơn, sóng nước lay động. Cô  ngượng ngùng theo dự liệu của Lục Thanh Đường mà là … Hoảng sợ và ghét bỏ.
… Ghét bỏ?
“  cần!” Tạ Phi đặt hộp cơm  bồn rửa.
Nụ   mặt Lục Thanh Đường cứng , ánh mắt  trầm xuống.
“  cần!” Tạ Phi lấy hết dũng khí lặp  lời . Tiếng  của cô nhẹ nhàng mềm mại, trời sinh giống như   cổ họng. Lúc cô tức giận cũng  kêu la mà chỉ cúi đầu tránh .
 Lục Thanh Đường chặn đường , cô  chạy thoát .
Tạ Phi   Lục Thanh Đường   gì. Rõ ràng   nhiều cô gái vây quanh ,  đều đối xử  với họ, nhưng vì    bắt nạt .
 
Cô gái  mặt trắng như tuyết, đôi môi màu hồng nhạt, đôi mắt nai con chứa đầy nước mắt giống như con thỏ trắng rơi  bẫy.
Tạ Phi mặc áo màu hồng chấm bi trắng,  hình mỏng manh như hoa đào mới nở đầu tháng ba. Ở cái niên đại phụ nữ  thể gánh nửa bầu trời, bộ dáng phong tình như  ở vùng sông nước Giang Nam  hiếm thấy.
Tạ Phi  mảnh mai  nhát gan kí©h thí©ɧ sự độc ác bên trong con ,   tất cả  , nhưng Lục Thanh Đường là   tính  trời sinh,  thấy bộ dáng sợ hãi của Tạ Phi liền  bắt nạt cô.
Tâm tình  đè nén, cả   , bây giờ sự độc ác cũng dâng lên. Hắn nghiêng  dựa  gần Tạ Phi,  hình cao lớn tạo  sự uy hϊếp vô hình cho  : “Nghe   trai cô đầu cơ trục lợi vàng?”
 
“Á!” Tạ Phi phát  tiếng hô ngăn ngủi, cô hoảng sợ  .
Vàng,  trai… thật sự đáng sợ. Bóng ma chôn sâu trong tuổi thơ của cô chính là vàng, mấy   thường xông  nhà cô lục lọi tìm vàng. Anh trai vì bảo vệ cô và bà nội nên  đánh đến mức đầu rơi m.á.u chảy bao nhiêu .
Lục Thanh Đường : “ sẽ   .  chỉ  kết bạn với cô thôi,    ý đồ  gì cả.”
Tạ Phi  gương mặt nở nụ  của Lục Thanh Đường thì cảm thấy trong mắt  chứa sự hung ác, nụ  giấu đao, cả  cô run rẩy giống như hoa đào  gió rét thổi qua. Sao  dễ bắt nạt như  chứ, khó đùa hơn .
Nụ   mặt Lục Thanh Đường biến mất,  hỏi: “Cô sợ   ?”
Tạ Phi dùng sức gật đầu, thấy da mặt Lục Thanh Đường co , cô vội vàng lắc đầu. Nước mắt rơi xuống như mưa.
 
Gân xanh  thái dương của Lục Thanh Đường nổi lên, tính tình   như hồ lỳ ngàn năm  cô phá hủy,  cắn răng : “Về    né tránh ,  thấy ? Không  lắc đầu gật đầu, dùng miệng !”
Tạ Phi gật mạnh đầu.
Lục Thanh Đường  phát cáu nữa,  tránh sang một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-724-hai-rau-khuc.html.]
Tạ Phi chạy vèo , trong  trung lưu  mùi thơm nhàn nhạt thoáng qua   mất  còn dấu vết. Lục Thanh Đường  chằm chằm bồn rửa, trốn nhanh quá  cần hộp cơm luôn.
Luc đại thiếu gia xắn tay áo rửa sạch hộp cơm  cất .
Tiết Thanh minh, mưa rơi rào rào. Đêm qua mưa nhỏ, tường trắng mái đen ở thôn Điềm Thủy  rửa sạch. Ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu, góc tường mọc rêu xanh giống như bức tranh thủy mặc.
Trình Dao Dao thướt tha  giữa sân. Cô mặc áo cách tân thêu hoa và váy xếp ly màu đen, cô ngẩng mặt lên lộ  nốt ruồi ở khóe mắt cực kỳ xinh .
Bức tranh thủy mặc  thần bút vẽ thêm một nét trở nên tươi mới hơn.
Sáng sớm mấy  phụ nữ bận rộn trong phòng bếp, đôi tay ngâm nước đỏ bừng, khói trắng lượn lờ  bếp lò, nặn bánh, nấu xôi, bận rộn  ngừng nghỉ.
Trong sân nhà họ Tạ cũng bắt đầu   việc. Trời  sáng Tạ Tam  mang gạo nếp đến nơi xay bột của đại đội,  đó nghiền  nước. Đầu tiên treo túi vải đựng gạo nếp ngâm lên, bên  đặt một cái chậu để đựng nước. Nước chảy tí tách đến ngày thứ hai, gạo nếp trong túi trở thành bột nếp  nhất. Bột nếp mài xong  mịn  dẻo.
Ba ngày  Tiết Thanh minh, đại đội mở nơi xay bột, năm nay trong thôn xây nhà trồng rau nên nhà nào cũng dư dả hơn, nhà ít thì xay 3-5kg, nhiều thì 7-8kg, họ mang gạo nếp đến nơi xay bột xay thành bột dẻo,  đó hái rau khúc trộn đều  thành bánh khúc cho Tiết Thanh minh.Bánh khúcMột con cá to bơi trong chậu, thịt ba chỉ đặt  thớt. Bà Tạ rửa xong mấy cái chén sứ nhỏ,  đó  bánh ngọt ở trong phòng bếp.
Trình Dao Dao mặc quần áo mới bà Tạ may cho cô, cô kiểm tra dâu tây, quả to mọng đỏ tươi. Trình Dao Dao đổ thêm ít linh tuyền xuống    ngoài.
Bà Tạ đuổi theo phía : “Đi đường cẩn thận chút, hôm nay tan  về nhà sớm, nhớ gọi Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đến đó, nhớ kỹ ?”
“Dạ.” Trình Dao Dao đáp, cô    khỏi ngõ nhỏ thì gặp mấy đứa nhỏ Cẩu Đản.
Bọn nhỏ cầm một cành liễu nhỏ đuổi  chạy  trong ngõ nhỏ, lúc chạy đến  mặt Trình Dao Dao thì phanh gấp , bọn nhỏ ngoan ngoãn chào cô: “Chị Dao Dao.”
Trình Dao Dao  : “Các em hái nhiều liễu như   gì?”
Thiết Đản : “Mẹ em  ngày mai là Tiết Thanh minh,  cắm cành liễu. Anh em bẻ mấy cành cho chị đó!”
Mặt Cẩu Đản đỏ lên, nó  to: “Em bẻ cho nhà em! Thuận… Thuận tiện bẻ thêm mấy cành!”
Trình Dao Dao  giảo hoạt: “Thật ? Vậy em tiện đưa đến nhà chị . Hôm nay bà Tạ  bánh ngọt đấy.”
Mấy đứa Thiết Đản nhảy cẫng lên chạy . Bà Tạ  hiền lành  dịu dàng,  nào bọn nó giúp chị Dao Dao, bà Tạ cũng cho bọn nó đồ ăn ngon. Cẩu Đản chạy mấy bước,   đầu  Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao,  chị Hàn Nhân và chị Hiểu Phong  đến đón chị?”
Trình Dao Dao : “Chắc họ đến muộn đó.”
Cẩu Đản chạy : “Em đưa chị !”
Trình Dao Dao  bất ngờ: “Ồ? Em  ăn bánh ngọt ?”
Cẩu Đản nuốt nước miếng,  tức giận : “Dài dòng!”
Cẩu Đản cầm rổ của Trình Dao Dao chạy  . Trình Dao Dao bật , cô  theo , bé trai bá đạo như  đó.
Cẩu Đản xách rổ  cùng Trình Dao Dao một đoạn thì gặp Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân.
Hàn Nhân  từ xa: “Dao Dao, bảo vệ nhỏ của cô  đưa cô  ?”