Trình Dao Dao  mặc quần áo xong thì  thấy tiếng gõ cửa: “Em Dao Dao, em xong ?”
Trình Dao Dao : “Xong .”
Cửa mở , tia sáng xuyên qua cửa chiếu   nước lượn lờ bên  bồn tắm. Cái ghế bên cạnh để quần áo bẩn và hộp đựng xà phòng. Mùi thơm hỗn hợp trong phòng bay  mặt.
Bóng lưng mảnh khảnh của Trình Dao Dao đối diện với cửa, cô đang lau tóc. Mái tóc của cô  dày  đen nhánh lượn lờ  gáy như khói. Cô dùng cái kẹp đồi mồi kẹp tóc, cái cổ trắng nõn hiện     cảm nhận  vẻ  yếu ớt dễ vỡ như đồ sứ.Kẹp tóc đồi mồi
Ánh sáng trong phòng  biến mất. Trình Dao Dao  đầu , khuôn mặt nhỏ nhắn hấp  trở nên trắng hồng xinh  như hoa hải đường nở rộ.
 
Tạ Tam  đến  mặt cô,  cao hơn Trình Dao Dao nhiều, Trình Dao Dao ngẩng đầu lên hỏi : “Anh đóng cửa   gì?”
Cô hít hà: “Sao   mùi thuốc?”
Tạ Tam mở tay , trong tay là một lọ dầu hoa hồng: “Trên lưng còn đau ? Anh bôi thuốc giúp em.”
“… Không đau nữa.” Trình Dao Dao vội ôm chặt tay, mấy vết thương  tay cô biến mất , chỉ sợ mấy vết rách  lưng cũng biến mất: “Không đau nữa,  cần bôi thuốc.”
Đôi mắt thâm thúy của Tạ Tam  thẳng  Trình Dao Dao giống như   rõ bí mật ở chỗ sâu nhất trong lòng cô: “Không  em  phía   va đập ? Để   xem.”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao trợn to, hai tay cô khoa trương ôm chặt lấy  giống như con mèo nhỏ dừng kỹ thuật diễn vụng về lừa dối  khác: “Không ! Tốt !”
 
“Nếu thương gân cốt sẽ  phiền phức.”
“Anh  nhân cơ hội giở trò lưu manh đúng , em gọi bà nội  đó!”
“…”
Tạ Tam  lọ dầu hoa hồng trong tay,  từ bỏ.
Trình Dao Dao vội vàng nhặt quần áo bẩn của  cho  trong chậu gỗ,  đó thu dọn xà phòng, dầu gội và hương nhỏ chạy . Cô vội vàng hốt hoảng suýt nữa  rơi lọ tinh dầu.
Tạ Tam đỡ lấy: “Để  thu dọn cho.”
Trình Dao Dao dặn dò: “Vậy   cẩn thận một chút,  mà  vỡ gương nhỏ của em  nữa, em sẽ cắn  đó!”
“Là Cường Cường  vỡ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-737-boi-thuoc-giup-em.html.]
“Anh còn   Cường Cường.”
“…” Tạ Tam hết đường chối cãi.
Lần  Trình Dao Dao tắm xong  kịp thu đồ , Cường Cường chạy  phòng chứa đồ chơi thì đá một phát  cái gương nhỏ khảm trai rơi xuống đất vỡ tan. Cường Cường gây chuyện xong lập tức nhanh chân chạy , Tạ Tam  thấy tiếng vỡ thì  , đúng lúc đó Trình Dao Dao chạy đến bắt tại trận.
 
Bàn tay thô ráp của Tạ Tam thu dọn đồ vật nhỏ của Trình Dao Dao, Trình Dao Dao dùng  nhiều đồ tinh xảo, mỗi  Tạ Tam  thấy đều cảm thán con gái đúng là một loài động vật yếu ớt.
Trình Dao Dao mở nắp lọ kem dưỡng màu xanh ,  đó lấy một ít kem bôi lên mặt.
Cô mua lọ kem dưỡng  ở Thượng Hải, giá  cao.  lúc đó Trình Dao Dao  thấy lọ kem  thì mắt sáng lên, Tạ Tam lập tức mua cho cô. Đắt thì đắt nhưng Trình Dao Dao cảm thấy đáng giá.
Trình Dao Dao bôi kem lên mặt  đó ấn, ép, xoa theo trình tự phức tạp, da mặt trắng nõn đỏ ửng lên.
Tạ Tam nhịn   hỏi: “Em Dao Dao, em đang xoa bóp ?”
Động tác của Trình Dao Dao dừng , đôi mắt hoa đào   qua kẽ tay: “Em đang bôi kem dưỡng da.”
“Da em  .” Tạ Tam  thật lòng.
Da Trình Dao Dao giống như quả vải  lột vỏ, vô cùng mịn màng, khen  thôi cũng  đủ. Có lúc Trình Dao Dao lười biếng, cô chỉ dùng nước lạnh rửa mặt nhưng làn da vẫn trắng mịn trơn bóng.
Trình Dao Dao đắc ý giơ tay đến  mũi Tạ Tam: “Không giống. Đây là kem dưỡng da đắt tiền, lúc bôi lên sẽ khác.”
Ngón tay thon dài, móng tay trong suốt. Tạ Tam hiểu rõ: “Không thơm lắm.”
“… Không  chuyện với  nữa!” Trình Dao Dao hầm hừ thu tay .
Đầu năm nay   đều dùng kem Bách Tước Dương hoặc kem Nha Sương, một bình mấy mao tiền, mùi thơm nức mũi. Nếu  tiết kiệm  thể mua kem con sò, một lọ mấy phân tiền dùng cả mùa đông.Da Trình Dao Dao vốn  , bây giờ  linh tuyền càng  hơn. Lần  cô  thấy lọ kem dưỡng  ở cửa hàng hữu nghị thì ngạc nhiên nên  lâu một chút, ai ngờ Tạ Tam tưởng cô thích, nhất định  mua cho cô.
Giá tiền của lọ kem  đối với sự nghiệp mới cất bước của Tạ Tam mà  đấy   là  tiền nhỏ. Ngày nào Trình Dao Dao cũng dùng nó cẩn thận. Mỗi  thấy Trình Dao Dao dùng lọ kem , Tạ Tam sẽ lộ  biểu cảm vui sướиɠ.
Trình Dao Dao để hai tay úp lên mặt, cô ngửi mùi thơm nhàn nhạt của kem dưỡng da đắt tiền. Mùi thơm của nhân dân tệ lâu ngày  gặp!
Một giây , mùi dầu hoa hồng nồng nặc bay  mũi, Trình Dao Dao hắt xì : “Hắt xì! Á! Tạ Tam,   gì , đáng ghét!”