Lâm Đại Phú nghiêm túc  bầu  khí nặng nề. Trình Dao Dao  Tạ Tam, Tạ Tam    cô,   với Lâm Đại Phú: “Có chuyện gì  với cháu cũng .”
“Chuyện …” Lâm Đại Phú do dự, cuối cùng ông : “Được , hai   đây.”
Trình Dao Dao đặt bát xuống, cô  theo Tạ Tam  ngoài sân. Lúc  qua  bà Tạ, bà Tạ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Dao Dao…”
Ánh mắt bà Tạ lo lắng giống như  chuyện gì đó.
Trình Dao Dao  với bà, cô  nhỏ: “Không   ạ.”
Trong sân, Lâm Đại Phú  vội  luôn mà hút một điếu thuốc lá, trong lòng chuẩn  lời giải thích.
Gió đêm thổi lá bí đỏ kêu xì xào, mấy cái chăn phơi trong sân cũng lay động  ngừng, trong bóng tối  vô  cành lá rì rào  lòng   yên.
Cường Cường chạy đến cạnh chân Trình Dao Dao xoay một vòng, đầu nó cọ  chân cô. Trình Dao Dao ôm nó lên, bàn tay nắm nhẹ lông mao của nó. Cường Cường đau đớn kêu meo meo, nó nhảy từ trong n.g.ự.c cô  xa,  đó tủi  l.i.ế.m lông.
Lòng Lâm Đại Phú tính toán mấy , cuối cùng ông : “Hôm nay bệnh viện huyện thông báo với đại đội, Trình Nặc Nặc ở chỗ họ,  thương  nhẹ.”
Trình Dao Dao “À”, Tạ Tam thò tay   lưng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, sắc mặt vẫn như thường.
Lâm Đại Phú : “Không  tại  Trình Nặc Nặc  ngất xỉu ở nhà ga huyện,    lòng  đưa cô  đến bệnh viện, nhưng cô  la hét  chịu khám bệnh, cũng  chịu  cho bệnh viện  cô  tên gì. Bệnh viện sợ tinh thần cô   vấn đền, họ kiểm tra túi của cô thì  cô là thanh niên trí thức ở đại đội chúng .”
Trình Nặc Nặc giày vò quá mà. Cô  lăn lộn trong bụi gai mâm xôi,  đó  nhốt trong căn phòng nhỏ một đêm,  mà cô  vẫn  sức chạy  trong huyện với bộ dáng đó,    bảo cô  điên mới lạ.
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao trợn to, cô  tò mò nhưng vẫn  giả vờ lạnh nhạt: “Đang êm đang  cô  chạy  huyện  gì?”
Lâm Đại Phú hút thuốc, bộ dáng khó mà mở miệng: “Cô … Cô  mang thai .”
“Dạ?” Lúc  Trình Dao Dao kinh ngạc thật.
Tạ Tam  lên chắn Trình Dao Dao  phía ,   chằm chằm Lâm Đại Phú: “chuyện  liên quan gì đến Dao Dao?”
Lâm Đại Phú ho khan, ông nghĩ thầm thằng nhóc  còn trẻ nhưng     sợ hãi, ông kiên trì : “Đây   là chuyện nhỏ. Trình Nặc Nặc vẫn là em gái của thanh niên trí thức Trình, dù  cũng   chuyện  cho cô . Bệnh viện  thai của Trình Nặc Nặc khó mà giữ , cô… Cô  đến xem ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-752-bi-mat.html.]
Mặt Tạ Tam hiện lên sự lạnh lẽo,  còn  mở miệng thì trong phòng bếp truyền đến tiếng quát đinh tai nhức óc: “Hừ!”
Bà Tạ chạy từ trong phòng bếp , bà trừng mắt  Lâm Đại Phú: “Dao Dao vẫn là con gái  chồng, ông  bảo con bé  xem chuyện …”
Bà Tạ luôn hiền dịu, cô  từng thấy bà tức giận như bây giờ.
Trình Dao Dao trốn  lưng bà Tạ: “Bà nội…”
“Đừng sợ.” Bà Tạ vỗ vai Trình Dao Dao.
Tạ Tam  tiện trở mặt với đại đội trưởng, Trình Dao Dao là con gái, chuyện   liên quan đến cô. Bà Tạ hung dữ  Lâm Đại Phú: “Ông là đại đội trưởng mà   hồ đồ như ? Loại chuyện bẩn thỉu  cách xa Dao Dao !”
Giọng  bà Tạ nghiêm khắc, rõ ràng là tư thế chủ mẫu địa chủ lúc . Lúc còn bé Lâm Đại Phú  Tạ gia giúp đỡ, ông cực kỳ tôn kính bà Tạ, lúc  ông thấp hơn một nửa: “Bác gái, chuyện … Chúng cháu cũng  còn cách nào. Bây giờ Trình Nặc Nặc  ở bệnh viện, nếu liên quan đến mạng …”
Bà Tạ  lạnh. Không  đại đội sợ gánh trách nhiệm , thai của Trình Nặc Nặc  giữ ,  khi sẩy thai  dưỡng bệnh, chuyện  cần  chăm sóc, còn  trông cô  để cô   tìm chết. Không ai  nhận củ khoai lang nóng  nên họ nghĩ cách ném cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao là chị của cô , cô  xảy  chuyện gì cũng  liên quan đến đại đội.
Bà Tạ nháy mắt, Tạ Tam lập tức che tai Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao  , cô lắc tay Tạ Tam nhưng tay  như cái kìm sắt,  bịt kín hai tai cô. Thanh âm của bà Tạ đứt quãng truyền  lỗ tai của cô: “Chưa lập gia đình… Bụng to… Chuyện  tìm ai… Trong lòng ông  rõ…”
Cô thấy Lâm Đại Phú lộ  vẻ mặt tỉnh ngộ, ông chào tạm biệt bà Tạ.
Tạ Tam buông tay ,  đưa Lâm Đại Phú tới cổng: “Dao Dao    nữa.”
“À, , ! Sớm nên như  .” Lâm Đại Phú đáp ứng.
Ông cũng  chuyện   nên tìm Trình Dao Dao, Lâm Đại Phú  nên  mất lòng Tạ Tam, ông vội : “Phần công điểm của thanh niên trí thức Trình tính  nhà trồng rau,  ai dám  gì !”
Tạ Tam cảm ơn ông, bà Tạ  từ trong bếp , bà đưa một túi bánh cho Lâm Đại Phú: “Mang về cho mấy đứa bé ăn.”