Tiếng  Trình Dao Dao êm tai, đám phụ nữ nhịn   dừng câu chuyện   cô. Trương Ái Hoa  hỏi mờ mịt: “Vì… Vì ?”
Đuôi lông mày nhếch lên, đôi mắt hoa đào sáng loáng, giọng  chứa đầy mỉa mai: ‘Bởi vì bà  xen  việc của  khác.”
Bỏ xuống câu , Trình Dao Dao nhấc chân , lưu  bóng lưng tinh tế cho đám phụ nữ, giống như con thiên nga cao quý kiêu ngạo.
Cái quái gì! Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao   đen xì,  chuyện với loại   tự hạ thấp mà!
Gió buổi tối thổi tới mùi hương đồ ăn. Không  nhà ai hôm nay nấu bữa ăn ngon, chảo dầu xào tỏi, ớt, mùi cay của ớt bay thật xa, Trình Dao Dao nuốt một ngụm nước miếng. Không    nguyên nhân  việc nhiều  , bây giờ cô đói  nhanh.
Trình Dao Dao bước nhanh hơn,  về ký túc xá.
Cơm tối  khiến Trình Dao Dao thất vọng. Một bàn rau sam trộn, thêm canh dưa muối  chút dầu, hai cái bánh cao lương  lạnh.
Xung quanh ký túc xá mọc đầy rau sam, loại rau dại   cành lá màu xanh,  vị chua, thời gian   mập mạp. Chọn xong rửa sạch, dùng nước trần sơ qua, trộn chung với muối cùng ớt, chua cay ngon miệng. Mùa hè từ trong đất trở về, mệt mỏi đói bụng, ăn  một miếng rau sam trộn ngon miệng nhất.
Hôm  Trình Dao Dao mới  qua,   ăn  dứt miệng, hôm nay Trình Nặc Nặc cùng  một bàn.   Trình Dao Dao  , hương vị hôm nay của Trình Nặc Nặc hỏng bét.
Trên bàn cơm, nhóm TNTT mồm năm miệng mười phàn nàn: “Nặc Nặc, tay nghề hai hôm nay của cô mất tiêu chuẩn .”
“Rau sam  ăn   chua  đắng,  cách nào so  với rau Dao Dao .”
Trình Nặc Nặc nhát gan xin : “ dựa theo biện pháp của chị Dao Dao,  thể gia vị  đúng. Ngày mai  đổi cách  khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-76.html.]
Một nam TNTT : “Mùi vị canh dưa muối cũng  đúng,   uống ngon hơn nhiều.”
Thẩm Yến trầm mặt, gõ gõ cái bàn: “Nặc Nặc mỗi ngày vất vả nấu cơm cho  ,  từng thấy ái cảm ơn, phàn nàn ngược  nhiều. Không hài lòng,   tới .”
Xuất  Thẩm Yến , lúc thảo luận trong nhóm TNTT, lời   trọng lượng, những  khác ngượng ngùng  .
Trình Dao Dao ăn bánh cao lương  lên tiếng, lúc  vứt nửa cái bánh cao lương trong tay xuống,  yếu ớt: “Tốt, đổi  .”
Thẩm Yến  đề phòng Trình Dao Dao, trợn tròn mắt  Trình Dao Dao. Trình Nặc Nặc cũng sững sờ: “Chị Dao Dao, chị…chị…”
Trình Nặc Nặc vốn  : “Chị   cơm ?”, nhưng nhớ tới tay nghề Trình Dao Dao  hôm qua, đồ ăn tiêu chuẩn ngon hơn   nhiều, trong lúc nhất thời cứng họng.
Trình Dao Dao cầm khăn lau bàn tay, : “Chúng   việc cả ngày  trời nắng, mệt gần chết. Cô ở ký túc xá cùng nhà ăn phục vụ nấu cơm, cầm công phân giống chúng , vốn nên nấu cơm cho . Nếu như cô   ,  đổi để  .   tự tin, mùi vị đồ ăn   tuyệt đối ngon hơn cô . Các  thấy ?”
Trình Dao Dao kiếc mắt qua, mấy nam TNTT lập tức ủng hộ, Hàn Nhân cũng gật đầu: “ đồng ý! Cạnh tranh  cương vị nha, Dao Dao  tay nghề nấu cơm ,  đồng ý   nấu cơm.”
Cũng    lên tiếng. Dù  Trình Nặc Nặc  cơm lâu như  , hương vị   ,   đồ ăn để   ăn xong cảm thấy cả   sức lực, việc  rõ như ban ngày.
Thẩm Yến bảo vệ Trình Nặc Nặc: “Nặc Nặc  đại đội nấu cơm ở nhà ăn, đây là do đại đội trưởng cùng các cán bộ đại đội nhất trí đồng ý. Một  Nặc Nặc nấu cơm cho các  cùng thôn, lượng công việc  nhỏ.”
“  cô  vất vả.” Trình Dao Dao xùy một tiếng, đôi môi đỏ khıêυ khí©h: “Cho nên, loại công việc khổ cực ,  bằng để cho ? Mọi   xem?”