Kem tươi mềm mại tươi xốp như bọt biển. Trình Dao Dao dùng mấy mảnh tre  máy đánh trứng, cô cho bột mì, đường và trứng  đánh đều lên,  đó cho  nồi hấp chín. Bánh ga tô hấp  thêm như nướng nhưng mềm mịn hơn. Tạ Tam lấy bơ ở nhà máy bánh ngọt, cô quét bơ trắng mịn lên bánh.
Trình Dao Dao cắt dâu tây thành nhiều miếng nhỏ  chia bánh ga tô  thành bốn phần, cô quét bơ xung quanh bánh,  đó đặt dâu tây lên  chồng lên một cái bánh nữa  thành bánh ga tô hai tầng. Cuối cùng cô quét kem tươi xung quanh bánh  cho thêm dâu tây đỏ tươi lên  cùng.
Bánh ga tô chỉ  hai màu đỏ và trắng nhưng cực kỳ .
 Tạ Tam ôm Tủng Tủng  phòng bếp, lúc  thấy cái bánh ga tô , hai mắt lập tức sáng lên.
Trình Dao Dao đắc ý: “Đẹp ?”
Tạ Tam : “Em Dao Dao ,  bánh cũng .”
Trình Dao Dao cất bánh ga tô  trong tủ bếp, chỗ bơ và lòng trứng còn thừa đều cho Cường Cường và Tủng Tủng ăn.
Tạ Tam đẩy bát thức ăn sáng một bên, hai vật nhỏ lập tức cúi đầu ăn.
Tạ Phi  rửa rau trong sân, cô  nhịn  ngó  trong bếp. Bà Tạ vui vẻ: “Dao Dao  đợi đến tối cho cháu xem bánh ga tô.”
Tạ Phi kích động mặt đỏ bừng: “Đây là  đầu tiên cháu  bánh sinh nhật đó!”
Bà Tạ : “Năm nay cháu 17 tuổi , đây là ngày đặc biệt, đương nhiên   thật . Qua sinh nhật, cháu là một gái trưởng thành .”
Trình Dao Dao   ngoài, cô  thấy thế thì hỏi: “Không  Tiểu Phi 15 tuổi ạ?”
Bà Tạ : “Chúng  tính tuổi mụ. Tiểu Phi sinh sớm nên tính thêm hai tuổi. Dao Dao sinh muộn thì tính một tuổi.”
Trình Dao Dao vội vàng xua tay: “Cháu   , tự dưng  nhiều thêm một tuổi. Tạ Tam, lưng em đau quá,   đánh lòng trắng trứng lâu quá mà.”
Tạ Tam : “Anh  lấy rượu thuốc, Tiểu Phi xoa bóp cho em.”
Bà Tạ : “Mới bao nhiêu tuổi mà đau lưng ! Đồ ăn chuẩn  xong hết , cháu nghỉ một lát . Chiều tối ăn cơm gọi cháu .”
Bà Tạ và Tạ Phi rửa rau thái thịt xong xuôi. Bà Tạ rửa tay  về phòng nghỉ trưa. Trình Dao Dao và Tạ Tam cũng về phòng, Cường Cường và Tủng Tủng đuổi  kêu ầm ĩ trong sân.
Tạ Phi cầm thịt gà khô dụ dỗ: “Cường Cường, Tủng Tủng, hai em   ầm ĩ,  chị đang học bài, bà nội đang ngủ đấy.”
“Ư ử!” Tủng Tủng  tới ăn thịt gà khô trong tay Tạ Phi, nước bọt dính đầy tay.
Tạ Phi lấy khăn lau cho nó, cô : “Tủng Tủng, em chảy nhiều nước dãi quá, thể nào chị Dao Dao gọi em là Khẩu Thủy.”
(Khẩu Thủy là tên hán việt, nghĩa là nước dãi, nước bọt.)
Sân vườn cũ kỳ yên tĩnh, thiếu nữ mềm yếu mỉm  ôm một con ch.ó con mập mạp    qua  thấy cảnh tường , tâm tình cũng trở nên mềm mại.
Lỗ tai chó mập dựng lên, bỗng nhiên nó  đầu  cửa cổng kêu ầm ĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-764.html.]
Tạ Phi  theo nó, cô thấy Lục Thanh Đường đang  ngoài cổng. Hắc mặc quần dài và áo sơ mi trắng phổ thông, vai rộng chân dài, trông cực kỳ đơn giản thoải mái.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Phi chính là chạy.
“Đứng .” Lục Thanh Đường dựa cửa  : “Xem  em   chào đón  nhỉ?”
 Tạ Phi khẩn trương ôm chó mập, cô  nhỏ: “Anh… Anh đến nhà   gì? Anh trai  đang ở bên trong,  …   sẽ đánh  đó!”
Lục Thanh Đường : “Lần   em đ.ấ.m   nhẹ , vết thương  mới  thôi.”
Tạ Phi  thầm: “Đáng đời !”
Lục Thanh Đường híp mắt : “Em  gì?”
Tạ Phi  : “Anh  nhanh ,  đến nhà   gì?”
Lục Thanh Đường  trả lời,   xung quanh căn nhà. Ngói đen gạch xanh, xà nhà  từ gỗ nhãn, trong sân  một cái giếng,  mái hiên  mấy chậu cây cảnh,  thể nghĩ nơi  từng thịnh vượng như nào.
Bây giờ  thứ vẫn  dọn dẹp ngay ngắn rõ ràng, cây hương thung trong sân cao lớn khỏe mạnh, vườn rau xanh um tươi , bên cạnh còn  một gốc hoa oải hương màu hồng. Mười mấy con gà chen chúc trong chuồng gà, nền đất lát gạch xanh sáng bóng.
Một con mèo mập màu cam chạy đến cạnh Tạ Phi, nó  xuống  chằm chằm .
Bỗng nhiên Tạ Phi kêu lên: “Tủng Tủng!”
Chẳng  con ch.ó mập chạy tới chân Lục Thanh Đường từ lúc nào, nó vui vẻ đảo quanh giày , nó bôi đầy nước bọt lên đấy.
Lục Thanh Đường nhướng mày,  cúi  bế con ch.ó mập lên: “Ồ, là chó đực.”
Mặt Tạ Phi đỏ bừng: “Anh… Lưu manh!”
Lục Thanh Đường mỉm ,  ôm chó con  đầu : “Muốn lấy chó về thì  cùng . Hay… Em  mời   nhà?”
“…” Tạ Phi nắm chặt tay, cô  đầu  cửa phòng Trình Dao Dao đóng chặt    con ch.ó mập đang lè lưỡi trong tay Lục Thanh Đường, cuối cùng kiên trì   ngoài.
Cường Cường lập tức đuổi theo, nó cong lưng  Lục Thanh Đường kêu meo meo.
Bên  ngoài tường nhà họ Tạ, Tạ Phi  lo  sợ lườm Lục Thanh Đường: “Sao  tìm  nhà ?”
Lục Thanh Đường trêu con ch.ó nhỏ,   : “Mấy ngày hôm nay  thấy em  ,  đến phòng hồ sơ tìm tư liệu của em.”
Tạ Phi sợ hãi: “Anh… Anh…”
Lục Thanh Đường : “Anh  ?”
“Anh  nhà … nhà  là địa chủ .” Giọng  của Tạ Phi càng ngày càng nhỏ.