Khói bụi mịt mù, một con xe Jeep thôn Điềm Thủy.
Người xe lục tục xuống, xuống cuối cùng là một phụ nữ trung niên sang trọng, giày chân dính bụi giẫm xuống đất, bà nhíu mày .
Ngụy Thục Quyên vội vàng đỡ bà , bà lấy lòng : “Đường bẩn quá ! Nông thôn đều như đó.”
Mẹ Thẩm ghét bỏ rút tay về. Cán bộ cùng : “Xe , chúng chỉ thể bộ.”
Trình Chinh : “ thấy quanh cảnh ở đây , tường trắng ngói đen, hợp với vùng sông nước Giang Nam.”
Cán bộ : “, đúng. Quang cảnh trong thôn . Mỗi năm thôn đều xếp loại đại đội tiên tiến, dân thật thà chất phác…”
Tiếng thét chói tai kèm theo tiếng mắng chửi truyền đến.
Cách đó xa, một đám đang xem đánh .
Mẹ Thấm nắm khăn tay, bà che mũi : “Mấy thật sự thô tục!”
Mặt cán bộ cứng đờ, hôm nay di tiếp đãi đoàn từ Thượng Hải đến, chọn đánh thời điểm !
Cán bộ lành: “ nhất định sẽ phê bình giáo dục bọn họ! Chúng , đừng để ý đến bọn họ.”
“ thanh âm quen.” Ngụy Thục Quyên vỗ đùi: “Không Nặc Nặc nhà chúng ?”
Mẹ Thẩm cũng hoảng sợ: “Đó là Thẩm Yến ?”
…
“Không hổ, dám dụ dỗ đàn ông của tao!”
“Mẹ mày, đồ đàn bà hư hỏng, hàng thối! Ai cái thứ rơi từ bụng mày là của ai, mày còn liên lụy đến cháu gái của tao hả?”
Trình Nặc Nặc như điên, bà Lâm càng già càng dẻo dai, hai đánh lăn lộn đất, mấy phụ nữ tục trong thôn cũng đỏ mặt.
Bà Lâm hai con dâu, một nắm chặt Thẩm Yến thả, một cắn hạt dưa xem náo nhiệt, bà lên khuyên can ai cả. Thanh danh của hai đều thối, khác cũng thèm lên can ngăn.
Đám chỉ trỏ: “Nhà họ Lâm tin gì ?”
“Thẩm Yến và Lâm Bình Bình ?”
Bốn phương tám hướng chỉ trỏ, Thẩm Yến hổ tức chết. Lưu Mẫn kéo cổ áo biến dạng: “Cậu một câu trả lời cho Bình Bình nhà !”
Thẩm Yến hét lên: “ và cô chẳng chuyện gì cả!”
Tiếng sắc bén của Lưu Mẫn vượt qua : “Chính miệng Trình Nặc Nặc , cô thấy tặng một cái vòng tay cho Bình Bình nhà . Cậu , là cái ?”
Lưu Mẫn kéo Lâm Bình Bình tới. Tay Lâm Bình Bình che kín mặt, cổ tay cô đeo một cái vòng bằng sứ.
Người trong thôn : “Thể nào mấy ngày nay cô khoe khoang khắp nơi.”
“Cô còn bảo mua ở Thượng Hải, thanh niên trí thức Thẩm ở Thượng Hải ?”
“Trình Nặc Nặc còn qua tháng, cấu kết với một …”
Thẩm Yến cảm thấy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch: “ chỉ cảm ơn cô chăm sóc Trình Nặc Nặc thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-770-la-goi-banh-tro.html.]
Giọng Lưu Mẫn the thé: “Đồ vật thể tặng tùy tiện , mấy ngày nay qua mật thiết với Bình Bình nhà chúng cũng chỉ vì cảm ơn con bé thôi ?”
Trình Nặc Nặc đẩy bà Lâm , cô hét lên: “Con đĩ nhỏ nhà bà gả nên trộm đàn ông của khác! còn c.h.ế.t , ngày nào cô cũng quấn lấy Thẩm Yến. Cũng mặt xem, mơ mộng hão huyền!”
Lâm Bình Bình hổ to, Lưu Mẫn lạnh: “Cô cô ! Nhìn bộ dáng của cô, ngay cả Nhị Cẩu Tử trong thôn cũng chướng mắt cô! Lạ thật, Trình Dao Dao lớn lên xinh như , mà cô lớn thành bộ dạng ?”
Lời Lưu Mẫn giấu dao, con d.a.o đ.â.m thẳng lên Thẩm Yến. Trình Nặc Nặc gào lên lật ngược bà Lâm , cô chạy đến xé rách mặt Lưu Mẫn.
Lưu Mẫn trốn về , ai ngờ Trình Nặc Nặc giả vờ, cô túm tóc Lâm Bình Bình hung hăng cào lên mặt Bình Bình.
Lâm Bình Bình kêu thảm, mặt xuất hiện ba vết cào đẫm máu, da thịt bong hết : “Á! Thả … Mặt của !”
Lưu Mẫn như sói chọc giận, bà nhào về phía Trình Nặc Nặc. Bà Lâm và Lưu Mẫn giữ chặt Trình Nặc Nặc nhưng vẫn Trình Nặc Nặc bỏ Lâm Bình Bình .
Mấy phụ nữ vật lộn đất, tình cảnh cực kỳ đáng sợ.
Thẩm Yến ngây ngốc cảnh , giống như hãm trong cơn ác mộng đáng sợ, dây thừng quấn c.h.ặ.t c.h.â.n kéo xuống, kéo xuống…
Một giọng uy nghiêm vang lên: “Tất cả dừng tay !”
…
Tình cảnh như một vở kịch đặc sắc, về Trình Dao Dao Hàn Nhân kể . Nghe Ngụy Thục Quyên cũng gia nhập cuộc chiến hai con Trình Nặc Nặc liên thủ lấy hai địch bốn. Mẹ Thẩm Yến thì ôm Thẩm Yến đến nỗi trời đất tối tăm mù mịt, bà dùng giọng Thượng Hải mắng giống như hát kịch .
Hôm nay Trình Dao Dao chỉ ngoan ngoãn ở trong nhà, cô ngoài xem náo nhiệt.
Lá tre dịp Tết Đoan Ngọ to, khi ngâm nước càng mềm dẻo. Từng cái lá rửa sạch phơi khô.
Cửa cổng tiếng gõ, Tủng Tủng chạy như điên đến cổng, nó kêu ầm ĩ. Trình Dao Dao : “Nhất định là Tạ Tam mang rơm rạ về .”
Cô lau tay bước nhanh cổng, cô rút chốt mở cửa : “Tạ Tam, về…”
Nụ mặt Trình Dao Dao cứng đờ.
Trình Chinh xách túi hành lý mệt mỏi cửa .
Mấy tháng thấy, Trình Chinh và Trình Dao Dao gặp , bầu khí hổ.
May mà Tiểu Thu còn bên cạnh ông.
Tiểu Thu ló đầu : “Chị Dao Dao, bác trai tìm chị, chị em bảo em dẫn đường cho bác .”
“Cảm ơn em.” Trình Dao Dao lấy kẹo đường cho bé: “Đây là bố của chị.”
Tiểu Thu cảm ơn Trình Dao Dao chạy .
Trình Dao Dao Trình Chinh, cô khó chịu dời mắt . Vừa Trình Dao Dao câu “Đây là bố của chị” lòng Trình Chinh nóng hổi, ông : “Dao Dao, con khỏe ?”
Trình Dao Dao : “Một bố từ Thượng Hải tới ?”
Trình Chinh né tránh ánh mắt của cô: “Dì… Dì của con cũng tới, còn dì Thẩm nữa.”
Trình Dao Dao chẳng suy nghĩ thêm gì nữa. Cô lưng Trình Chinh, ai theo cả.
Trình Chinh xoa tay, vẻ mặt khó xử.
Trình Dao Dao cũng hỏi nhiều, cô : “Cả đường mệt mỏi , bố nghỉ ngơi , con lấy cho bố.”