Gương mặt Trình Dao Dao nổi lên sự phẫn nộ: “Sao bố thể những lời ? Trình Nặc Nặc hèn hạ vô sỉ, cô bao nhiêu chuyện đối với con, bố cũng …”
“Nặc Nặc đoạt Thẩm Yến, nhưng hôm nay con bé nhận giáo huấn .” Trình Chinh thất vọng Trình Dao Dao: “Dao Dao, bố vẫn cảm thấy con chỉ tùy hứng một chút thôi, con vẫn là đứa con hiền lành ngoan ngoãn.”
Trình Chinh thở dài: “Con bố quá thất vọng. Bố chỉ hai con gái, tương lai bố , thế giới chỉ còn một m.á.u mủ với con thôi.”
Gương mặt xinh của Trình Dao Dao lạnh lẽo, cô : “Ngụy Thục Quyên sinh cô , con sinh. Cô của con.”
Nghe Trình Dao Dao nhắc đến đẻ, Trình Chinh run lên, ông : “Mẹ con là hiền lành dịu dàng. Nếu bà thấy con biến thành dạng , bà nhất định thất vọng.”
Trình Dao Dao tức giận tiếng, cô lạnh lùng ông: “Nếu con hành động ngày hôm nay của bố, mới thất vọng đấy. Bố vì Trình Nặc Nặc…”
“Con…” Đột nhiên mặt Trình Chinh xám xịt: “Con im ngay!”
Lông mi đen nhánh của Trình Dao Dao run rẩy, cô thể tin Trình Chinh.
Trình Chinh cũng ngây ngẩn, trừ cô nhất định xuống nông thôn, từ bé đến lớn ông từng nghiêm nghị quát cô.
Nhìn gương mặt nhỏ tái nhợt của con gái, trong lòng Trình Chinh hối hận, nhưng lời của Trình Dao Dao chạm đến vảy ngược của ông. Hai đang giằng co, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ.
Thanh âm hô to gọi nhỏ của Ngụy Thục Quyên cực kỳ chói tai: “Các cái gì, mau tới giúp một tay , cẩn thận đừng con gái ngã…”
Trình Chinh vội vàng cổng.
Chó mập đẩy chân Trình Dao Dao, đôi mắt đen láy cô. Trình Dao Dao lấy tinh thần, cả run rẩy vì tức.
Trình Dao Dao cúi ôm Tủng Tủng, Tủng Tủng lập tức cọ mặt Trình Dao Dao, nó kêu gâu gâu, cái đuôi nhỏ dựng lên.
Trình Dao Dao ôm chặt cục thịt nhỏ, cô : “Đừng sợ.”
Cô lạnh lùng cửa cổng.
Trình Nặc Nặc hai đỡ, m.á.u me dính đầy mặt, tóc rối tung, cả cũng dính đầy bùn đất, lăn lộn đất bao lâu .
Người trong thôn và đám trẻ con theo xem náo nhiệt.
Ngụy Thục Quyên cũng khá hơn Trình Nặc Nặc bao nhiêu, bà đang chỉ huy đưa Trình Nặc Nặc trong nhà họ Tạ: “Mau đến đây, ông thất thần cái gì, mau đỡ Nặc Nặc .”
Mặt Trình hổ, ông hỏi Ngụy Thục Quyên: “Sao bà đến đây?”
Mặt Ngụy Thục Quyên cào nở hoa, bà nhe răng trợn mắt: “Ông Nặc Nặc , thể đưa con bé về nhà bà Lâm , mau mang con bé ào nhà , nhanh lên!”
Hai thôn dân đỡ Trình Nặc Nặc bước lên bậc.
“Ai cho cô , cút ngoài!”
Tiếng quát vang lên. Trình Dao Dao ôm chó con cổng, cô giữa cửa như Quan Âm lạnh lùng. Mèo cam cô, nó cong lưng lên, đôi mắt màu hổ phách chằm chằm đám mặt.
Trời sinh cô ở cao, ánh sáng luôn luôn bức . Hai thôn dân vội vàng lùi , họ cẩn thận bước hụt Trình Nặc lăn xuống đất như hồ lô.
Trình Nặc Nặc hét thảm, cô đất chật vật chịu nổi.
Trình Chinh và Ngụy Thục Quyên vội vàng đỡ cô, hai một trái một đỡ cô dậy, cả nhà ba vô cùng chỉnh tề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-772-ba-ta-mang-nguoi.html.]
Thân thể Trình Nặc Nặc yếu sẵn, còn đánh với phụ nữ nhà họ Lâm, lúc ngã nhẹ, cô với Trình Chinh : «Bố, con lạnh. »
Ngụy Thục Quyên vội : « Con gái ngoan, con đừng sợ, chúng lập tức trong . »
Ngụy Thục Anh lớn giọng ồn ào, Trình Chinh đau đầu : «Không bảo bà tới đây vội , Dao Dao còn đồng ý . »
Giọng Ngụy Thục Quyên the thé: “Nặc Nặc, Nặc Nặc!”
Trình Dao Dao qua, sắc mặt Trình Nặc Nặc còn khó hơn cả quỷ, quần rách tả tơi, đùi chảy m.á.u đỏ.
Người trong thôn xôn xao : «Lại sảy thai .”
« Đây là bệnh gì , chảy nhiều m.á.u quá ! »
« Mẹ, cô chảy m.á.u ? »
« Phi, phi, phi, trẻ con , là thứ bẩn thỉu. »
Mấy phụ nữ che mắt con nhà , bản còn xì mũi cao thường. Mấy đàn ông tham lam chằm chằm.
Da mặt Trình Chinh đỏ lên, ông thôn dân xung quanh chỉ trỏ thì hận thể đ.â.m đầu cửa c.h.ế.t .
Ông thở sâu bất chấp tất cả, ông đỡ Trình Nặc Nặc dậy : « Vậy . »
Trình Dao Dao giang tay chặn cửa : «Không . »
Tóc đen da trắng mắt hoa đào, Trình Dao Dao xinh càng nổi bật bộ dáng bi thảm của trình Nặc Nặc.
Trình Chinh năn nỉ : «Dao Dao, bố xin con. Bây giờ Nặc Nặc thế , đừng chế giễu nữa. Dao Dao, lời ! »
«Để Nặc Nặc trong là . » Trình Chinh : « Bố cam đoan, ngày mai chúng liền. »
Trình Chinh 45 tuổi, vành mắt đỏ bừng, tóc trắng bạc phơ, bộ dáng thực sự đáng thương.
Trình Dao Dao ông, cô còn gì, Ngụy Thục Quyên xông lên.
Ngụy Thục Quyên đỏ mắt, con đĩ sống như thế mà kéo con gái bà theo, bây giờ còn lên giọng.
Giọng bà the thé : «Mày còn kết hôn , danh phận, vợ cũng , nhà đến phiên mày . »
Ngụy Thục Quyên mắng xong, xung quanh chợt im lặng. Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao long lanh nước giống như bà dọa sợ.
Ngụy Thục Quyên gằn, bà mắng tiếp thì thấy đồng loạt tránh , một thanh niên lạnh lùng tới, lưng còn một bà lão và một cô gái nhỏ.
Người thanh niên trai, cả giống nông dân. Ngụy Thục Quyên chỉ nghĩ là một thanh niên trí thức từ tới, nhưng ngờ thẳng đến cổng nhà họ Tạ, đó chắn mặt Trình Dao Dao.
Đôi mắt hẹp dài chằm chằm Ngụy Thục Quyên bà lạnh lẽo : «Trong cái nhà , em cái gì thì là cái đấy. »
Tạ Tam nhấn mạnh giống như trời đất sáng tỏ, đám đều ngơ ngẩn.
Ngụy Thục Quyên há to miệng giống như cổ gà bóp chặt dám câu gì.
« Tạ Tam. » Trình Dao Dao gọi nhỏ.
Tạ Tam lấy tinh thần, đôi mắt mềm mại dần. Hắn Trình Dao Dao từ xuống , cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô : «Em Dao Dao, em chứ ? »