Hàn Nhân nhai đào, khẽ : “ chính là thấy cô mắt, suốt ngày âm hiểm.”
Lời Trình Dao Dao đồng ý. Lần hái nấm về, Lưu Mẫn Hà cùng Trình Nặc Nặc kẻ tung hứng đ.â.m cô, cô vẫn nhớ đó. Nguyên chủ đối với Lưu Mẫn Hà tệ, Trình Dao Dao ghét nhất loại Bạch nhãn lang .
Hàn Nhân hỏi Trình Dao Dao: “Dao Dao, những quả mơ chua chua , cách nào ăn!”
Trình Dao Dao khẽ : “Chờ xong cô đừng ăn!”
Hàn Nhân hì hì : “Không , nếm thử!”
Lưu Mẫn Hà trốn ở trong góc, nhét hết đào miệng ăn như hổ đói, nước chua ngọt chảy xuống cổ, vẫn an ủi ngũ tạng đang đói. Tiếng của mấy Trình Dao Dao truyền đến, tiếng của Trình Dao Dao êm tai, như kim đ.â.m lòng Lưu Mẫn Hà.
Trình Dao Dao gần đây đối với cô quá khác. Lúc Trình Dao Dao ăn bánh cao lương sẽ đưa cho cô, tự mua bánh ngọt và bánh quy ở cung tiêu xã ăn. Mấy ngày nay, bánh cao lương còn của Trình Dao Dao đều cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, hoặc là tự mang .
Lưu Mẫn Hà phần đồ ăn vốn dĩ thuộc về , bây giờ Trình Dao Dao phân cho khác! Lưu Mẫn Hà hung hăng nuốt hạt đào, mái tóc ngắn ngang trán che khuất đôi mắt ảm đạm rõ.
Trình Dao Dao hề tâm tư của Lưu Mẫn Hà. Cô Trương Hiểu Phong để thanh mai lên một cái sàng tre cho khô, sang với Hàn Nhân: “Lấy một túi đường vàng cho , lát nữa trả cho cô.”
Ánh mắt Hàn Nhân lấp lóe: “Ở đường vàng, sớm ăn hết .”
“ cô giấu một túi đó!” Trình Dao Dao bê thanh mai bếp lò, ném câu tiếp theo: “Nhanh lấy !”
Trình Nặc Nặc rửa sạch sẽ, đang đun nước, Thẩm Yến ở bên cạnh chuyện với cô, hai vô cùng dính .
Trình Dao Dao chớp mắt qua, hất cằm về phía Thẩm Yến: “Nhường đường chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-78.html.]
Bộ dáng của cô kiêu căng ngạo mạn, Thẩm Yến căm tức tránh , cách nào thu hồi ánh mắt rơi cô. Đang lúc hoàng hôn, ánh sáng màu đỏ nhạt chiếu gương mặt Trình Dao Dao, da thịt trắng mịn phát sáng.
Trình Dao Dao mở nắp nồi , nước trong nồi sôi lên. Trình Dao Dao múc nước một cái nồi khác, thêm một gáo nước, đổ thanh mai , cầm bình muối.
Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc đều động tác của cô, Trình Nặc Nặc vội vàng kéo cổ tay cô, : “Chị Dao Dao, chị gì, em cho.”
“Không cần.” Trình Dao Dao hất tay cô , Trình Nặc Nặc suýt nữa ngã sấp xuống, Thẩm Yến vội vàng đỡ lấy cô.
Thẩm Yến : “Trình Dao Dao, Nặc Nặc bụng hỗ trợ, cô thể đẩy em ?!”
“…” Trình Dao Dao trừng mắt , nhạo: “Cô dễ ngã xuống như , thể trách ? Mang cô khám gặp bác sĩ , xem xương cốt lỏng .”
Thẩm Yến tức giận : “Trình Dao Dao, thể lý với cô mà!”
Trình Nặc Nặc vội vàng kéo Thẩm Yến, đầu với Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, em thế nào để chị hết giận em. Em thực sự giúp chị một tay, để chị chán ghét em…”
“Cô thật sự giúp ?” Trình Dao Dao nhíu mày.
Trình Nặc Nặc chăm chú gật đầu, bộ dạng khéo léo suýt nữa để Trình Dao Dao cảm thấy trách lầm cô . Thẩm Yên càng đau lòng Trình Nặc Nặc.
Trình Dao Dao nhẹ, : “Nếu cô giúp đỡ , cũng đừng ở phía giở trò buồn nôn… Dừng , đừng , thích bộ dạng . Thẩm Yến, cũng im miệng, còn hết.”
Trình Dao Dao đảo mắt qua, Thẩm Yến ngậm miệng, vẫn trừng mắt cô. Trình Dao Dao quan tâm, tiếp tục : “Hôm qua xe đạp Tạ Ba trở về, hiện tại truyền cả thôn. Chuyện đó chỉ cô, và , cô đoán xem ai sẽ ?”