Phía  bỗng nhiên truyền đến tiếng hét lớn : « Trình Nặc Nặc, cô đang  gì  ?! »
Trình Nặc Nặc giật nảy , nước trong tay đổ nhào  trong nồi.
Đó là linh tuyền ! Trình Nặc Nặc hét lên một tiếng, luống cuống tay chân cầm muôi lên  múc nước.
Còn chỗ nào múc về  ? Nửa nồi nước thanh mai  dần dần hấp thu nước, một bát nước đổ xuống, trong nháy mắt dung hợp với nước canh đỏ chói bên trong, lòng Trình Nặc Nặc đau như d.a.o cắt, trừng mắt  nồi canh thanh mai    lời.
Hàn Nhân vội vàng xông đến, đoạt lấy muôi  : « Cô  gì  ! Trong nồi đang nấu, cô đổ cái gì  bên trong  ? »
Bờ môi Trình Nặc Nặc trắng bệch, gượng   : « Thật xin , xin ,   cẩn thận đổ nước .  nấu nồi khác cho cô. Nồi  coi như của … »
Hàn Nhân lớn giọng : « Bên trong  gần nửa túi đường vàng đó ! Cô bồi thường nổi  ? Tránh  ! »
Đường vàng  là của  bỏ  ! Mặc dù Trình Dao Dao sẽ trả, nhưng Hàn Nhân vẫn gấp gáp đau lòng, đẩy Trình Nặc Nặc , dùng thìa quấy đều nồi thanh mai.
Trình Nặc Nặc gấp gáp lo lắng vô cùng, cố nén  với Hàn Nhân : «  sẽ bồi thường đường cho cô,  bồi cô một túi khác   ? Nồi  đổ nước  ,  thể uống. »
Lúc  Trình Dao Dao cùng Trương Hiểu Phong cũng tới. Sợi tóc đen nhanh  đầu Trình Dao Dao còn ướt sũng, thả xõa   vai, lộ  khuôn mặt trắng nõn, vô cùng xinh .
Thấy hai  dây dưa, Trương Hiểu Phong vội  : « Có chuyện gì  ? »
Hàn Nhân hét lên : « Cô  đổ nước  canh thanh mai  ! »
Trình Dao Dao  thấy, trong lòng  hồi hộp một chút, Trình Nặc Nặc sẽ  nhổ nước miếng  nồi chứ? Vội vàng bước nhanh tới xem : « Cô đổ nước gì   ? »
Trình Nặc Nặc nhanh trí khẽ động : « Là… Là nước bẩn, em  cẩn thận ! »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-81.html.]
Hàn Nhân càng tức hơn, chỉ  chén nước  : « Ừ, chén  ! »
Trình Nặc Nặc vội vàng lôi kéo Trình Dao Dao  : « Chị Dao Dao, em sẽ đền đường và thanh mai cho chị ! »
Trình Dao Dao cầm chén  xem xét, yên tâm  : « Chén nước   lấy,   việc gì. »
Nói xong cầm muôi khuấy nồi thanh mai một chút, quả thanh mai  thu nhỏ, nước đỏ chói bay  mùi hương mê , nước nhiều một chút cũng  .
Trương Hiểu Phong cũng dàn xếp, lôi kéo Hàn Nhân  : « Được ,  , Dao Dao    . »
Trình Dao Dao cầm hộp cơm vớt quả thanh mai ,  dùng một cái chậu sứ đựng nước canh : « Đã xong, để lạnh  thể uống . Chúng  trở về phòng. »
Ba  trực tiếp bê quả thanh mai cùng canh , để Trình Nặc Nặc lẻ loi trơ trọi  tại chỗ. Trình Nặc Nặc gắt gao cắn môi , ánh mắt cơ hồ  đ.â.m thủng hai lỗ  lưng mảnh khảnh của Trình Dao Dao.
Thẩm Yến mới  cửa, liền thấy ánh mắt , đột nhiên rùng  một cái. Trình Nặc Nặc như  cùng    giống , đây là Trình Nặc Nặc của   ?
Nước thanh mai cùng quả thanh mai để lên bàn, tản  hương vị chua ngọt, mùi hương mang theo một cỗ thấm  ruột gan mát lạnh, để    ngửi một chút, tâm trạng đều thoải mái.
Hàn Nhân còn ở đấy  nhỏ : « Trình Nặc Nặc   định giở trò   ? »
Trình Dao Dao cầm lấy một quả thanh mai, quả thanh mai  khi nấu co  nhiều, biến thành màu đỏ thẫm, thịt đều rúc  một chỗ. Cho  miệng mυ"ŧ một chút, bỗng nhiên mở to hai mắt .
« Ăn ngon như   ? Đều ngây dại . » Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong lấy một quả thanh mai ăn.
Trình Dao Dao bỗng nhiên  hồn, vội vàng giang hai tay ôm quả thanh mai và nước thanh mai  trong n.g.ự.c : « Không cho đυ.ng ,  cho đυ.ng . »
Đối mặt với ánh mắt ai oán của Hàn Nhân, Trình Dao Dao cam kết : « Ngày mai, ngày mai   cho cô ăn còn ngon hơn. »
Nói xong  để ý Hàn Nhân phàn nàn  ngớt, Trình Dao Dao cẩn thận đem nắp cơm hộp đậy lên,  rót nước thanh mai  bình nước, ngâm trong nước lạnh.