Trong sân nhỏ, Tạ Tam để bó tre dựa  góc tường. Trình Dao Dao  theo   lẩm bẩm: “Người  tìm   gì?”
Tạ Tam nắm tay cô  một chút,  mu bàn tay của cô  đỏ. Hắn nhẹ nhàng vuốt: “Đau ?”
Bà Tạ vắt khăn mặt đưa cho Tạ Tam lau mồ hôi, bà cũng hỏi: “Dao Dao   chứ?”
“Hắn dám !” Trình Dao Dao chống eo, sợi tóc đen nhánh  rối, gương mặt đỏ bừng  oai.
Khóe môi Tạ Tam cong cong,  lấy khăn lau mồ hôi.
Nhìn bộ dáng  nhanh  chậm của , bà Tạ : “Chiêu ca nhi,   là ai ? Nhìn giống…”
“Giống tên du côn.” Trình Dao Dao  tiếp.
Tạ Tam : “Bà nội, bà đừng lo,   là một  bạn của cháu.”
“Hử?” Mắt Trình Dao Dao trợn to, cô   Tạ Tam nghi ngờ: Anh  là bạn của  lúc nào?
Tạ Tam đè đầu nhỏ của cô,   sang  với bà Tạ: “Bà nội, giữa trưa  thêm đồ ăn nhé.”
“Được, sáng sớm bà  g.i.ế.c gà,  nãy  xong !” Bà Tạ  vui vẻ : “ lúc ăn mừng hai đứa, kỳ thi đại học kết thúc  nhưng vẫn  vồi bổ cho !”
Bà Tạ   phòng bếp bận rộn.
Trình Dao Dao gẩy tay Tạ Tam, cô tức giận: “Anh còn nhớ   ăn cơm ở Tô Châu…”
Tạ Tam giơ ngón trỏ lên.
Trình Dao Dao hạ giọng  tiếp: “Lần  ở Tô Châu,   giấu vàng   ,  đó còn tố cáo , suýt nữa hại   bắt !”
Tạ Tam : “Không    tố cáo. Cậu  vẫn luôn  việc giúp ,   đến Thượng Hải còn giúp   nhiều.”
Trình Dao Dao nhăn mũi: “Thật ?”
Tạ Tam hỏi : “Anh  lừa em bao giờ ?”
“Đêm qua …” Mặt Trình Dao Dao đỏ ửng, lông mi cong như cánh bướm lay động lòng . Nốt ruồi cạnh khóe mắt  mặt cô trở nên sinh động mê hoặc, Tạ Tam hôn qua  nhiều .
Hầu kết Tạ Tam động đậy,    mở miệng, ngoài cổng  truyền đến tiếng chó sủa.
Hoàng Lục kêu thảm: “Cứu mạng! Á á á con ch.ó ! Đừng cắn tao!”
Hoàng Lục trèo lên  cây to kêu cứu.
Một con lông xù màu đen bóng loáng dựng thẳng lỗ tai, nó   tàng tàng cây trừng , con mèo màu cam trắng cưỡi  lưng chó mập híp mắt .
Hai tay Hoàng Lục ôm chặt cây,  kêu to: “Anh Tạ! Anh Tạ!”
Chỉ cần  động nhẹ, con đen đen  liền nhe răng gầm gừ, nó còn  động tác nhào đến, Hoàng Lục hét thảm lên.
Trình Dao Dao kéo Tạ Tam: “Để    dọa một lúc nữa.”
Tạ Tam mỉm  cưng chiều,  thấy Hoàng Lục sắp trượt xuống mới bước chậm  ngoài.
Thân hình cao lớn của Tạ Tam ở trong mắt Hoàng Lục giống như thần tiên giáng trần: “Anh Tạ, mau cứu em với!”
Tạ Tam gọi: “Tủng Tủng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-816-banh-nep.html.]
“Gâu! Gâu!” Chó  đen   còn oai phong lẫm liệt lập tức chạy tới bên  Tạ Tam, nó ngoe nguẩy cái đuôi nhảy nhót  đất, tiếng kêu giống chó con.
Mèo con nhảy  lưng chó xuống, nó ghét bỏ chạy .
Tạ Tam : “Xuống đây .”
Hoàng Lục lo sợ tuột xuống cây. Ai ngờ Tủng Tủng   đầu nhe răng về phía , Hoàng Lục sợ hãi  chạy.
Tạ Tam : “Đừng sợ. Nó  cắn  tùy tiện .”
Tủng Tủng lè lưỡi  Hoàng Lục một lát, lúc  nó mới vểnh cái đuôi ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c . Hoàng Lục hốt hoảng,  khẳng định  mặt con ch.ó  lộ rỏ sự chế giễu!
Hoàng Lục xoa xoa tay,   lấy lòng Tạ Tam: “Anh Tạ, em  nhận  điện báo của  lập tức tới đây luôn.”
Tạ Tam : “Ở Thượng Hải     , hai năm tới  thể lộ diện nữa.  định  ít chuyện ở huyện Lâm An,    ?”
Hoàng Lục cảm kích : “Làm! Cái mạng của em do  cứu,   gì em đều theo ! Anh Tạ  một câu, em lên núi đao xuống biển lửa…”
Tạ Tam thản nhiên : “Không cần  lên núi đao xuống biển lửa. Tý nữa ăn cơm đừng  gì  mặt bà nội .”
“Ăn cơm?” Hoàng Lục  mừng  lo.
Tạ Tam hỏi : “Không ăn ?”
“Ăn, ăn, ăn! Em còn mang quà cho chị dâu và bà nội  nữa!” Hoàng Lục xách túi đồ lên vỗ vỗ bụi,  hưng phấn   nhà với Tạ Tam.
Nơi  khác hẳn nhà nông dân trong tưởng tượng của Hoàng Lục. Một cái sân nhỏ ngăn nắp chỉnh tề, nền đất lát gạch xanh, vườn rau xanh um tươi , bên trong lồng gà  mười mấy con gà béo tròn.
Bà lão buộc bóc gọn gàng  hiền lành khác hẳn   nãy cầm chổi đánh : “Chàng trai mau  uống  ! Chiêu ca nhi ít khi dẫn bạn bè về nhà ăn cơm, cháu là  đầu tiên đấy!”
Hoàng Lục cảm động, miệng   chuyện với bà Tạ giống như bôi mật,  thổi phồng Tạ Tam lên tận trời xanh,  đó tặng quà  mang tới.
Hắn mang một túi điểm tâm Tô Châu, ba khối vải lụa và mấy lọ dầu dưỡng tóc hoa quế. Phần quà  ở thập niên 70  coi là lễ lớn, bà Tạ trách mắng: “Tới nhà  khách,   thể nhận quà của cháu .”
Hoàng Lục  hắc hắc: “Cháu và  Tạ là bạn bè  sinh  tử! Lúc đầu ở Tô Châu cháu… cháu  xe đâm,  Tạ đưa cháu  viện, cái mạng  là của  Tạ cho! Cháu  cha  , bà giống như bà nội cháu vật! Bà đừng coi cháu là  ngoài!”
Hoàng Lục đổi chuyển bán vàng thành tai nạn xe cộ,    đầu  cuối. Bà Tạ  xong  khỏi thổn thức: “Cứu  là việc nên , cháu khỏe ? Đừng lưu  nguồn bệnh, trong nhà bà  thuốc trị thương, bảo Chiêu ca nhi lấy hai bình cho cháu…”
Bà Tạ  liên miên,   Hoàng Lục  tổn thương gì ,  suýt  chống đỡ  nữa. May mà Trình Dao Dao ở phòng bếp gọi: “Bà ơi, bà lấy một ít ớt khô giúp cháu với!”
Lúc  bà Tạ mới  xuống bếp.
Hoàng Lục lau mồ hôi,  hâm mộ Tạ Tam: “Anh Tạ, bà nội chúng  thật .”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam lướt qua: “Bà nội .”
Hoàng Lục  hắc hắc,  quan sát tòa nhà .
Chó đen chạy  chạy  quanh phòng bếp, mèo cam trắng   tường sân ngủ. Một đàn mèo con chạy tới,  con  Hoàng Lục kêu meo meo,  con trèo lên ống quần Tạ Tam.
Hoàng Lục kinh ngạc : “Anh Tạ, mấy con mèo  đều là mèo nhà  ?”
“Ừm, năm con.” Tạ Tam ôm mèo trắng lông dài để nó   vai .
Mấy con mèo khác bò quanh chân Tạ Tam. Tạ Tam giới thiệu  lượt: Trà sữa, Quýt, Khoai, Hạt Vừng. Đây là Bánh Nếp.”
Tạ Tam chỉ Bánh Nếp  thiên vị nhất   vai , giọng  giống như ông bố già tự hào: “Nó là con gái nhỏ.”