Lúc  Trình Dao Dao mới  : “Là như , ruộng đậu nành  xa, cháu mỗi ngày giữa trưa trở về ăn cơm,     quá lãng phí thời gian, cháu  trở  ăn cơm nữa. Mỗi ngày cháu lấy hai cái bánh cao lương từ ký túc xá TNTT, phần ăn trưa  để TNTT khác nhận  cháu   ạ?”
 
Hôm qua Trình Dao Dao   như , hôm nay chỉ thông báo một tiếng với Lâm Đại Phú mà thôi.
Lâm Đại Phú gật đầu: “Được, hôm qua  cùng kế toán viên bàn về chuyện , vốn nghĩ tăng thêm công phân cho cô. Cô nghĩ chu đáo hơn,   theo ý cô .”
Trình Dao Dao nhớ tới, : “ , cháu thấy Tạ Ba mỗi ngày cũng  ăn trưa.”
Lâm Đại Phú nhíu lông mày, : “Sao Tạ Ba  đề cập với ?”
Trình Dao Dao nháy mắt vô tội: “Hắn  bác một ngày bận trăm công nghìn việc,   chuyện nhỏ  phiền bác?”
Lâm Đại Phú trầm ngâm nửa ngày, : “Hắn vì công xã  việc, ăn uống là việc nên . Như  , phần ăn mấy hôm  của  đều bổ sung, cuối tháng phát lương bù thêm cho , hôm nay chịu đựng  .”
Trình Dao Dao đáp giòn tan: “Không , lương khô của Tạ Ba cháu  lấy  . Giữa trưa trừ phần ở nhà ăn  là . Vậy cháu   đây.”
Lâm Đại Phú khoát tay,  lưng . Tạ Ba bởi vì vấn đề xuất , thường  phái   việc vất vả mà   gì, công phân cũng  tính ít nhất. Lâm Đại Phú  đại đội trưởng, chung quy  cố kỵ đại cục, mở một mắt nhắm một mắt đôi với những hành vi .  mỗi ngày để   đói bụng  việc, Lâm Đại Phú xuất  từ nông dân ngẫm  căm thù đến tận xương tủy.
Còn , nhà ăn đều tính theo đầu   lương khô, mấy ngày  Tạ Ba  lấy bánh cao lương,  phần dư  ở ? Đây chính là vấn đề tham ô nghiêm trọng!
Trình Dao Dao  chuyện với Lâm Đại Phú nên  chậm trễ, lúc  đến đường nhỏ  thấy Tạ Ba, nghĩ chắc Tạ Ba   . Cô ôm hộp cơm, tự    đường nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-83.html.]
Niên đại  ở nông thôn,  ở thưa thớt,  đường nhỏ vô cùng yên lặng. Bên  cỏ lau ven đường  giọt sương, nụ hoa Bách Hợp dại mới chớm nở, một bụi cây kim ngân lớn rủ xuống, đóa hoa màu trắng nhụy vàng bay  mùi thơm,  tinh thần của  thanh thản.
Ở mùa hè, cây kim ngân là một nguyên liệu  để  món điểm tâm ngọt. Trình Dao Dao nhón chân lên, kéo dây leo của cây kim ngân, hạt sương cùng cánh hoa rơi xuống rầm rầm đầy đầu.
“Ai nha!” Trình Dao Dao chật vật lau mặt, áo khoác màu hồng  ướt một mảng lớn, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện.
Đằng  bỗng nhiên xuất hiện một  trai, mặc đồ nông dân, cõng một bó củi, trong tay cầm d.a.o bổ củi, đối mặt với Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao giật  kêu lên,  trai hiển nhiên cũng hoảng sợ, trông thấy mặt Trình Dao Dao trợn mắt lên,  cô chằm chằm nửa ngày  hồi thần.
Bốn bề vắng lặng, Trình Dao Dao xù lông lên, cứng đờ trừng mắt   trai , mặt  cảm xúc vô cùng .
Vẫn là  trai  mở miệng : “Cô… Cô là thanh niên trí thức tới từ thành phố đúng ? Thanh niên trí thức Trình?”
Chàng trai nở nụ  chất phác: “ ở phía đông đầu thôn,    qua về cô.”
Trình Dao Dao lúc  mới thở phào nhẹ nhõm, : “ cùng Tạ Ba   ở ruộng đậu nành. Anh  trông thấy Tạ Ba ?”
Chàng trai : “Không thấy.   đốn củi trở về,  đường  thấy ai.”
Chàng trai , giữ chắc bó củi  lưng,  khi   bụng nhắc nhở: “Đường  quá vắng vẻ, cô  nên  một .”