Trình Dao Dao thất điểm  của Tạ Ba nhất,  sẽ   “Sớm ”, cũng  dạy dỗ cô. Trình Dao Dao nhận ấm nước uống một hớp nhỏ, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Ai nha,  quên mất, trong đây là nước thanh mai!”
Trình Dao Dao đem hộp cơm mở : “Còn  thanh mai  ! Anh ăn thử xem.”
Quả thanh mai nấu xong tóp  thành một viên đỏ chói, đầu lưỡi nhẹ nhàng mυ"ŧ ,   vị chát, chỉ  vị ngọt của đường, hòa chung với vị chua, chua ngọt giao hòa,   ăn xong   ăn tiếp.
Tạ Ba ăn hai quả  dừng, Trình Dao Dao tha thiết  , gương mặt  trai luôn luôn lạnh lùng,    biểu hiện: “Ăn ngon ?”
“Ăn ngon.” Tạ Ba gật đầu, giọng  chăm chú.
Trình Dao Dao cao hứng : “Những thứ  đều cho . Còn  nước thanh mai,  uống thử .”
Ấm nước đưa tới bên môi, Tạ Ba  chằm chằm miệng ấm, trái tim bắt đầu đập loạn, lòng bàn tay vô thức đổ mồ hôi. Vừa  đôi môi đỏ của Trình Dao Dao dán tới nơi … Tạ Ba chậm rãi đưa tay nhận lấy.
Trình Dao Dao nhớ tới cái gì,   tìm ống tre nhỏ: “ , dùng cái  đựng.”
Tạ Ba lấy  tinh thần,mồ hôi  trán chảy . Hành động   của  thật điên rồ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-85.html.]
Trình Dao Dao cẩn thận từng li từng tí đổ một chút nước thanh mai , chỉ  gần nửa ống tre: “Ầy, đều  uống hết,  thể lãng phí một chút nào.”
Ống tre mới gọt, trắng nõn đựng nước thanh mai đỏ tươi, chỉ cần  thôi   tâm trạng sễ chịu. Tạ Ba ngửa đầu uống một hớp, hầu kết chuyển động, nước chua ngọt  bụng, vô cùng dễ chịu.
Thấy giữa lông mày của Tạ Ba khó nén vui sướиɠ, trong lòng Trình Dao Dao còn thỏa mãn hơn so với  uống. Cô cẩn thận vặn nắp bình,  với Tạ Ba: “Không    bà  ho khan ? Anh để bà mỗi ngày uống một chén nhỏ,  thể thở bình thường, an thần.”
Nếu Trình Dao Dao đơn thuần đưa cho Tạ Ba,   chắc  lấy, nhưng    thể giúp bệnh ho khan của bà nội, Tạ Ba im lặng một lúc, nhận lấy. Trình Dao Dao còn phân phó : “Nước thanh mai  nấu  nồng,  để  trong chum nước  thể dùng một tuần. Đều  uống hết,  thể lãng phí một chút nào,  ? Còn quả dương mai,  khi phơi khô  thể để lâu một chút, để bà nội  từ từ ăn.”
Không cần Trình Dao Dao nhắc nhở, Tạ Ba cũng sẽ  lãng phí ý  của cô, gật đầu đáp ứng.
Thấy Trình Dao Dao đỡ quai hàm, thật sự  ăn , Tạ Ba  tìm chút nấm, nhóm lửa nướng cho cô ăn. Bánh cao lương cũng xiên ở  nhánh cây nướng nóng lên. Nướng qua vỏ bánh cao lương, bên trong mềm mềm,  thể  miệng . Đem nước nấm rải lên bánh cao lương, nước ngon thấm  bánh, mềm mềm dễ nuốt hơn nhiều.
Trình Dao Dao ăn no , ôm bụng mệt rã rời. Tạ Ba  ánh mắt ngây thơ của cô, giống như con mèo con ngủ gật, trong lòng chợt mềm mại.
Mình chỉ thuận miệng  một câu về bệnh của bà nội, hôm nay cô đặc biệt nước thanh mai và quả thanh mai cho , còn lấy  khẩu phần lương thực từ chỗ đại đội trưởng. Qua nhiều năm như , Tạ Ba bởi vì xuất  nhận hết sự đổi xử lạnh nhạt và ác ý, nhưng   bao giờ trải nghiệm qua ý   cần lý do và bảo vệ.