Hôm nay Trình Nặc nặc cùng các cô, chỉ Trình Dao Dao, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, nhóm nữ TNTT đều cùng , từng đạo lí đem Lưu Mẫn Hà bỏ , cũng chỉ đành mang cô theo.
Mấy thẳng tới cung tiêu xã, trông thấy một đám vây quanh cổng phế phẩm nhựa, ve chai. Hàn Nhân thích xem náo nhiệt: “Làm gì , xem!”
Chỉ thấy một lão sư phó mặc áo khoác trắng, cầm cân tính toán: “Một cân hai lạng, 9 mao 8, tính cô 1 đồng, cứ mà !”
Cô gái sờ mái tóc ngang tai, nhận lấy tiền từ lão sư phó, vô cùng cao hứng . Đám lúc mới tản , bán tóc nhưng hạ quyết tâm như cô gái .
“Hóa tóc cũng thể bán lấy tiền?” Trình Dao Dao kinh ngạc .
Hàn Nhân sờ b.í.m tóc lớn đầu, động tâm : “ cũng cắt. Cô cắt ?”
Điều kiện ở ký túc xá TNTT gian khổ, tiện gội đầu tắm rửa. Huống hồ xuống ruộng việc, khí trời nóng, dễ rận. Cắt b.í.m tóc lớn , tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái dễ gội, lãng phí nước gội đầu.
Hàn Nhân động tâm, nhưng dám là đầu tiên liều, giật dây Trình Dao Dao cùng cắt tóc với cô.
Lão sư phó lau cái kéo, run lẩy bẩy cầm miếng vải, kêu lên: “Thu mua tóc —“
Hàn Nhân đang dây dưa với Trình Dao Dao, Lưu Mẫn Hà bỗng nhiên tới : “ cắt.”
Bím tóc Lưu Mẫn Hà dài đến eo, chỉ là khô cứng ố vàng, lão sư phó tóc cô một chút, : “Tóc của cô bán giá cao a.”
Lưu Mẫn Hà khẽ cắn môi: “Được!”
Bán tóc thể so với cắt tóc, chương trình rườm rà như ở đời . Lưu Mẫn Hà ghế nhỏ, lão sư phó cầm một mảnh vải trắng vô cùng bẩn quấn xung quanh cổ cô, nắm vuốt phần gốc của b.í.m tóc khoa tay: “Cắt đến đây đến đây?”
Trình Dao Dao cùng Hàn Nhân thảo luận đưa ý kiến: “Xuống một chút, xuống một chút, quá ngắn!”
Lưu Mẫn Hà nhắm chặt mắt, giống như sợ đau : “Cắt!”
Răng rắc răng rắc hai tiếng, một b.í.m tóc lớn thật dài rơi trong tay lão sư phó, nhét cái cân bàn nhấc lên: “ 7 mao 8 lấy tiền!”
Hàn Nhân : “Một cái duôi dài như mới 7 mao 8?”
Lão sư phó đem đòn cân đưa tới mặt cô: “Cô , tóc vàng thưa thớt, thì dài, nhưng nặng! Bím tóc cô ngược to, bán ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-90.html.]
Hàn Nhân đầu Trình Dao Dao, : “Dao Dao cô bán ?”
Trình Dao Dao buồn : “ bán.”
Hàn Nhân : “Cái b.í.m tóc của Lưu Mẫn Hà thể bán 7 mao 8, tóc cô khẳng định đắt hơn nhiều, cắt cùng !”
Lão sư phó ngẩng đầu đến, chỉ thấy một cô gái xinh mặc váy mài xanh da trời cách đó xa, lập tức . Không vì khuôn mặt của Trình Dao Dao, mà là chằm chằm tóc cô: “Vị đồng chí nhỏ bán tóc ? Bím tóc của cô, nguyện ý trả 5 đồng!”
Hôm nay Trình Dao Dao tết tóc rết, dùng dây buộc tóc màu xanh da trời buộc lên. Tóc cô dài đen nhánh, ánh mặt trời trơn bóng lóng lánh, một lọn tóc khô cứng cũng , giống như tơ lụa lóe sáng.
Người ở niên đại đa dinh dưỡng đều đầy đủ, tóc khô thưa thớt, hoặc màu sắc khô héo, bộ tóc dài của Trình Dao Dao thực sự hiếm thấy.
“5 đồng!” Đám cùng hít khí lạnh, hâm mộ chằm chằm tóc của Trình Dao Dao.
Vừa thấy đáng gờm, Trình Dao Dao chỉ tóc , cả cũng giống như trời tạo , từ đầu đến chân tìm một chút khuyết điểm. Trời nóng như , chỉ cô mặc váy màu xanh da trời, thanh cao, trán đổ mồ hôi cũng óng ánh sáng long lah, rung động.
Hàn Nhân nhất thời đẩy Trình Dao Dao: “5 đồng đó! Dao Dao, cô còn suy nghĩ gì!”
Trình Dao Dao sờ lọn tóc của , kinh ngạc : “Tóc đáng tiền như ?”
Lão sư phó chằm chằm b.í.m tóc của Trình Dao Dao: “Cô gái nhỏ, thể sờ thử b.í.m tóc của cô ?”
Cũng gần 70, lời mới đánh tại chỗ.
Trình Dao Dao : “ cũng bán.”
Lão sư phó cam lòng tóc Trình Dao Dao, : “Mái tóc của cô, cá nhân nguyện trả 7 đồng mua. cam đoan lưu thêm một chút cho cô, lưu đến bả vai, thế nào?”
Hàn Nhân liều mạng đẩy Trình Dao Dao, Trình Dao Dao buồn : “Đừng nữa, mới bán .”
Trình Dao Dao từ nhỏ sinh nuôi thành cách ăn mặc của công chúa, từng cắt tóc ngắn.
Hàn Nhân đỏ mắt nhỏ giọng với Trình Dao Dao: “Cô ngốc thế, 7 đồng đó! Tóc cắt xong còn mọc tiếp, bán? sẽ giúp cô nâng giá, chừng thể tăng lên 8 đồng!”